CON LÀ NGUỒN SỐNG CỦA BA MẸ

Trang chủ Tin tức Góc tri ân CON LÀ NGUỒN SỐNG CỦA BA MẸ

Con tên: Bùi Thường Quân (Bon)

Con sinh ngày 01/05/2018

Bố: Bùi Văn Tư

Mẹ: Hồ Thị Xinh

“Con chào tất cả các y, bác sỹ Bệnh viện CK Nam học & Hiếm muộn Việt Bỉ cùng toàn thể các bác, các cô chú đã và đang trên hành trình tìm kiếm con yêu”.

Em xin chia sẻ quá trình tìm kiếm con yêu của mình đến tất cả mọi người để tất cả mọi người lấy động lực cố gắng rồi con yêu sẽ về với chúng ta.

Vợ chồng em kết hôn tháng 6/2013. Sau 1 tháng kết hôn vợ chồng em có tin vui, cả gia đình mừng lắm, nhưng niềm vui chưa dc lâu, thì 3 tháng sau em đi khám thì bác sỹ bảo bị lưu rồi, em sụp đổ tinh thần, bao nhiêu yêu thương và hy vọng của cả gia đình. Rồi năm tháng qua đi cùng lời động viên của anh em, bạn bè rồi sẽ ổn và có lại em bé, bao nhiêu nơi thuốc nam bắc được mách vợ chồng em dụm tiền vào mua thuốc và uống hết. Nhưng mãi 4 năm, vẫn ko thấy gì, trong khoảng thời gian ấy em hoang mang và stress kinh khủng dẫn tới mất kiểm soát ăn uống, em béo lên và rồi bị đa nang buồng trứng.

Đầu năm 2016, hai vợ chồng em khăn gói ra Hà Nội với hy vọng đi kiếm con yêu, để cuộc sống của vợ chồng được trọn vẹn hơn. Vợ chồng em dắt nhau lên thăm khám tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương kết quả đều bình thường, em bị đa nang nhẹ, bệnh viện cấp thuốc về uống và chờ có bầu tự nhiên. Nhưng sau 1 năm mà ko thấy gì. Tình cờ em thấy trang web và facebook của Bệnh viện CK Nam học & Hiếm muộn Việt – Bỉ, không hiểu sao em cứ linh cảm mình sẽ thành công khi ở đây, vậy là em bàn với chồng cùng xuống Bệnh viện khám và tìm con ở đây. Đầu năm 2017 vợ chồng em xuống khám tại Bệnh viện và bác sỹ Luyện Thị Ngọc Dung là người tiếp nhận hồ sơ, tại đây em tự tin hơn và cái cảm giác lo sợ ko còn nữa bởi sự quan tâm động viên của toàn thể y, bác sỹ. Khi có kết quả các xét nghiệm, bác sỹ cho em phác đồ IUI, vì em bị đa nang nên quá trình của em tiêm thuốc nhiều hơn mọi người. Từ một người rất sợ tiêm và thành 1 người dày dạn ko sợ nữa. Chờ đợi từng ngày, đến ngày thứ 16 khi mà trứng của em đạt tốt rồi, chờ giờ bơm nữa thì “đùng” cái chồng em bị quai bị ko thể lấy được tinh trùng, bác sỹ đình chỉ, dừng phác đồ. Vâng! Vợ chồng em sụp đổ, khóc, hai vợ chồng cứ khóc thôi, cảm giác lặn lội sao mà xa, mà khổ…

Rồi vợ chồng động viên nhau, đến tháng 7/2018, chúng em quay lại để tiếp tục hành trình tìm kiếm con yêu. Bác sỹ lên phác đồ cho em với 3 mũi tiêm/ngày, đến ngày 18 thì em đạt và chuẩn bị cho cho quá trình bơm IUI thì lúc vào siêu âm bác sỹ thông báo: Em ơi, mình bị ứ dịch trong buồng tử cung. Như này tỉ lệ thành công chỉ có 2% thôi, vì tinh trùng có bơm vào cái dịch ứ nó cũng đẩy ra nên em lựa chọn có nên làm tiếp hay dừng? Khi đấy chỉ có mình em trong phòng siêu âm, em thấy mình cũng đủ vất vả rồi, cứ liều đi. Em quyết tiếp tục bơm IUI. Bác sĩ cho chồng em vào lấy tinh trùng và bơm luôn ngày hôm sau. Biết là xác suất thấp nhưng em nghĩ rằng, ý trời thôi, mình cứ thuận. Những ngày chờ đợi nó dài lắm, 14 ngày ko thấy dấu hiệu gì hết, cũng chuẩn bị tâm lý là ko được nhưng sao mà buồn lê thê, và rồi bác sỹ Dung động viên cứ xuống và kiểm tra beta. Khi ấy, một mình em đi xe máy xuống, (trong đầu em suy nghĩ: bảo thôi kệ, chắc ko đc đâu nhưng cứ đi xuống). Em xuống sớm lắm, xuống là được đưa đi lấy máu xét nghiệm luôn. Em là người đầu tiên được đưa đi lấy máu Beta, rồi lại 40 phút ngồi chờ đợi, khi nghe trong phòng xét nghiệm nói thì thầm là: Ui, ai đây, có bầu này, có beta này. Khi đấy em rớt nước mắt vì tủi rồi, cứ nghĩ là của chị bên cạnh mình, chắc mình ko được đâu. Nhưng khi được bác sỹ Dung gọi vào, nhìn mặt chị ấy tươi lắm, cứ cười cười, em cũng được trấn an phần nào, rồi chị chìa cho em phiếu beta, bảo chúc mừng em, em có thai rồi, cứ tiếp tục theo dõi nhé. Vâng, em vỡ òa, bao nhiêu kìm nén em được đèn đáp rồi, em biết là 9 tháng còn rất dài nhưng từ nay vợ chồng em đã có mục tiêu phấn đấu nữa rồi. Cả nhà hạnh phúc khi biết em có bầu.

Thế là cứ êm đềm trôi đi đến hơn 2 tháng, bỗng dưng 1 ngày em thấy ngực mình ko đau nữa, em lo lắng phát khóc luôn, cứ cầu trời cho con được bình an, chồng em cũng cuống lắm, em gọi cho bác sĩ Dung và xuống bệnh viện kiểm tra. May quá bé con nhà em vẫn ổn, một phen hú vía. Rồi cứ thế đến hơn 3 tháng tự nhiên bị ra máu nhiều lắm. Em nghĩ sao số mình khổ thế, có đứa con mà khó khăn quá, khóc luôn rồi, chồng em cũng đỏ hoe mắt. Khăn gói xuống viện được bác sỹ cầm máu thăm khám và nằm viện một tuần, ổn định em lại về và chỉ nghỉ ngơi. Đến tháng thứ 8 thai kì, em đau quặn bụng, lúc này em sợ thật sự, gần đến đích rồi, chỉ mong con bình an trào đời. Vợ chồng thuê xe xuống bệnh viện kiểm tra, được bác sỹ cho chuyển viện lên Bệnh viện Bạch Mai thì phát hiện bị sỏi mật lớn rồi, bụng to gây chèn ép nên xuất hiện cơn đau nguy hiểm, dễ gây sẩy thai, rất sợ con có chuyện gì.

Ơn trời, bác sỹ cho thuốc và ngày 1/5/2018 con em bình an ra đời đến với thế giới và gia đình em. Con là tất cả năng lượng mà gia đình em có.

Khi em có con rồi, thì chị dâu em được em giới thiệu đến Bệnh viện Việt Bỉ thăm khám điều trị, bây giờ cũng từ bàn tay các bác sỹ Việt Bỉ bây giờ chị em cũng đón 1 bé gái 5 tháng tuổi.

Chị trong họ, cũng được em giới thiệu ra Việt Bỉ và bây giờ cùng được bé gái 1 tuổi rồi. Em vui lắm, cảm giác mình giới thiệu cho mọi người và ai cũng đón được con yêu về mình thấy thêm yêu thêm quý cuộc sống này.

Qua đây em xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến quý Bệnh viện CK Nam học và Hiếm muộn Việt Bỉ. Chúc mừng các mẹ hiếm muộn đã tìm được con yêu và cầu mong cho các bác, các cô chú đang tìm con sẽ sớm ngày đón được con yêu về. Để cho hai chữ gia đình được trọn vẹn & hạnh phúc!

Con là nguồn sống mà không gì có thể thay thế được trên cuộc đời này của bố mẹ.

Mọi người cố lên nhé, rồi sẽ đón được con yêu về!

Bài và ảnh gia đình nhân vật cung cấp!

Chia sẻ bài viết
  •  
  •  
  •  
  •  
  •