NHÌN CON MẸ TIN THIÊN THẦN LÀ CÓ THẬT!

Trang chủ Tin tức Góc tri ân NHÌN CON MẸ TIN THIÊN THẦN LÀ CÓ THẬT!

Thỏ yêu của Mẹ!

Khi viết những dòng này cho con tự nhiên nước mắt Mẹ trào ra. Mẹ nghĩ lại hành trình Bố Mẹ đã vất vả như thế nào trên con đường tìm kiếm con yêu và hạnh phúc, may mắn ra sao khi có được con! Hôm nay, Mẹ sẽ kể con nghe về tình yêu của Bố Mẹ, về hành trình gian nan Bố Mẹ tìm con và về những người bác sỹ đặc biệt- những thiên thần áo trắng đã đưa con đến với Bố Mẹ!

Năm 2000, khi học lớp 10, Bố Mẹ quen nhau, cùng chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong suốt ba năm học cấp 3. Tình bạn đẹp của Bố Mẹ đã được đơm hoa kết trái thành tình yêu ngọt ngào, lãng mạn. Năm 2005, mẹ để dành tiền học bổng còn Bố để dành tiền trợ cấp mua được một chiếc điện thoại Sam Sung cho mẹ. Hiện giờ chiếc điện thoại đã hỏng nhưng Mẹ vẫn giữ làm kỷ niệm vì đó là vật chứng tình yêu thời khó khăn song cũng đầy thơ mộng của Bố Mẹ ở tuổi 20. Năm 2009, sau 6 năm yêu nhau Bố Mẹ đã may mắn được kết duyên vợ chồng. Lấy nhau được một năm, hai năm, ba năm rồi bốn, năm, sáu năm mà Mẹ vẫn chưa có tin vui. Ông bà, họ hàng nội ngoại hai bên, đồng nghiệp, bạn bè đều sốt ruột hỏi thăm. Mẹ cũng rất buồn và lo lắng. Mẹ thèm và ao ước vô cùng được mang thai, được nếm trải cảm giác có bầu! Thật may thời điểm đó Bố luôn động viên, là chỗ dựa tinh thần cho Mẹ. Con biết không, ngày đó cứ nghe tiếng trẻ con bi bô là Mẹ chạnh lòng, tủi thân, Mẹ khóc. Thậm chí đi trên đường thấy Mẹ bầu nào Mẹ cũng dừng xe ngắm nhìn rồi ngẩn ngơ, ao ước, ngưỡng mộ sao người phụ nữ ấy giỏi thế, sao người mẹ ấy hạnh phúc thế!

6 năm hiếm muộn Bố Mẹ đã chạy chữa thuốc men ở khắp các bệnh viện từ Bắc vào Nam, kết hợp Đông Tây y các kiểu, thậm chí cả lễ bái tứ phương. Mẹ mãi không quên cảnh sáng sớm xếp hàng lấy số; trưa vạ vật hành lang, ghế đá ăn tạm cái bánh mỳ, uống tạm ngụm nước lọc đợi kết quả. Mẹ chẳng thể quên lần Bố Mẹ đi lên Hòa Bình vào tận sâu vùng dân tộc lấy thuốc, trời rét căm căm, đường đi nhỏ xíu, sâu hun hút, lại vô cùng vắng vẻ, chỉ không cẩn thận lệch tay lái một tí là sẽ bị ngã ngay. Mẹ ngồi sau Bố sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Mẹ cũng không thể quên lần Bố Mẹ lên Bắc Giang lấy thuốc, trưa hè trời nắng như đổ lửa, đúng lúc Bố Mẹ đi qua có một cô bê chậu nước hất ra đường, Bố Mẹ “ăn trọn” chậu nước ấy, quần áo ướt hết, vậy mà đi tiếp một lúc quần áo Bố Mẹ tự khô cong. Mãi mãi Mẹ sẽ không quên lần Mẹ chở bà ngoại đi Bình Lục Hà Nam, trời lạnh đến nỗi vào nhà thầy rồi, ăn bát mỳ tôm nóng hổi rồi mà người Mẹ vẫn cứ run lên, hai hàm răng lập cập va vào nhau mãi không ngừng.

Thỏ con của Mẹ!

Năm 2016, sau 7 năm hiếm muộn cuối cùng thì may mắn cũng đã mỉm cười với Bố Mẹ! Bố Mẹ biết đến Bệnh viện Nam Học và Hiếm Muộn Việt Bỉ qua cô Đào (cô cũng IUI thành công ngay lần đầu tiên ở viện). Ấn tượng đầu tiên của Mẹ khi khám ở viện là các y bác sỹ gần gũi, nhiệt tình, chu đáo; trang thiết bị y tế hiện đại; khuôn viên sạch sẽ; thủ tục nhanh gọn. Bố Mẹ thật may mắn khi được Bác sỹ Tiến sỹ Lê Vương Văn Vệ trực tiếp khám, được Bác sỹ Mạnh chỉ định thuốc, siêu âm theo dõi sự phát triển của trứng, rồi lại được Bác Vệ bơm. Vì những lần IUI trước ở viện khác bị thất bại nên lần IUI này Mẹ vẫn rất căng thẳng. Nhưng nhờ có sự gần gũi, động viên của các bác sỹ tâm lý của Mẹ thoải mái hơn nhiều. Mẹ còn nhớ như in khi siêu âm trứng trước khi bơm, Bác sỹ Mạnh còn trêu Mẹ “về bảo chồng rung cho rụng nhé”. 14 ngày chờ đợi kết quả thật dài con yêu ạ! Và rồi điều ước của Bố Mẹ đã thành hiện thực, khi nghe bác sỹ thông báo Mẹ có thai, Mẹ đã khóc vì quá vui mừng, quá hạnh phúc! Mẹ phải tiêm nội tiết 3 tháng đầu, Bố đang băn khoăn tính phương án thì tình cờ Bác sỹ Kính nghe thấy. Thật không ngờ Bác Kính bảo “để anh tiêm cho”. Vậy là ròng rã suốt 3 tháng liền, không kể trời mưa hay nắng cứ cách 1 ngày Bác Kính lại vào cơ quan Bố tiêm cho Mẹ. Mẹ không thể tưởng tượng được lại có một người Bác sỹ nhiệt tình, tận tâm và tốt bụng đến thế! 7 tháng theo dõi thai kỳ Mẹ được Bác sỹ Thắng, Bác sỹ Hà cùng đồng hành. Bác sỹ Thắng còn rất trẻ, đẹp trai nhưng rất nhiệt tình, chu đáo và cẩn thận tư vấn cho Mẹ từng li từng tí. Con yêu, con thấy không, gia đình mình đã thật may mắn khi gặp được những người Bác sỹ quá tuyệt vời, có Tâm và có Tầm như Bác Vệ, Bác Mạnh, Bác Kính, Bác Thắng, Cô Kim Anh, Cô Hạnh…!

Thỏ bé bỏng của Mẹ!

Thực ra Mẹ rất sợ đau, sợ tiêm, sợ mỗi lần phải nằm lên bàn khám nghe tiếng dụng cụ y tế loảng xoảng. Nhưng khát khao, mong muốn được làm Mẹ đã khiến Mẹ mạnh mẽ, can đảm chiến thắng nỗi sợ hãi ấy. 7 lần kích trứng, 6 lần IUI, 3 lần chụp tử cung vòi trứng…, Mẹ đã không thể đếm được bao nhiêu viên thuốc, bao nhiêu mũi tiêm trên cơ thể Mẹ. Nhưng chỉ cần nghĩ được ôm con trong vòng tay yêu thương của Mẹ là Mẹ lại cố gắng! Con biết không, Mẹ sẽ mãi mãi không quên cảm giác hạnh phúc vỡ òa khi siêu âm lần đầu nghe tiếng tim của con. Cảm giác đó thật diệu kỳ, thiêng liêng và ấm áp!

Khi siêu âm con ở tuần 32 bác sỹ ở Bệnh viện Phụ sản Hà Nội bảo Mẹ bị rau tiền đạo trung tâm, yêu cầu Mẹ phải nằm viện theo dõi. Mẹ phải nghỉ làm, phải giữ gìn nhẹ nhàng và luôn trong tư thế sẵn sàng mổ cấp cứu. Hằng ngày Mẹ luôn cầu mong con yêu của Mẹ được mạnh khỏe, bình an! Và dường như ông Trời đã nghe thấu lời cầu nguyện của Mẹ, thiên thần của Mẹ cất tiếng khóc chào đời lúc 7h25 phút ngày 21/1/2017. Khi bác sỹ bế con lên áp vào ngực Mẹ, Mẹ đã rất muốn, rất muốn được ôm con nhưng Mẹ không còn chút sức lực nào cả, Mẹ lịm đi. Lúc tỉnh lại trong phòng hồi sức việc đầu tiên Mẹ làm là mượn điện thoại gọi cho Bố, hỏi Bố: con có khỏe không? Mẹ mới chỉ nghe được Bố bảo “con khỏe” là nước mắt đã trào ra, Mẹ nghẹn ngào không nói được gì nữa…

Bây giờ Thỏ của Mẹ đã được hơn 3 tuổi, nhìn con mẹ tin thiên thần là có thật! Để có được trái ngọt như ngày hôm nay, để mỗi sáng thức dậy Mẹ được ngắm nhìn thiên thần bé nhỏ của Mẹ là con, từ tận sâu trong đáy lòng Mẹ vô cùng biết ơn sự quan tâm, động viên của ông bà họ hàng nội ngoại 2 bên, các cô bác đồng nghiệp, bạn bè của Bố Mẹ. Và đặc biệt Mẹ muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất, chân thành nhất đến các y bác sỹ của Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt Bỉ, xin kính chúc các Bác sỹ mạnh khỏe, hạnh phúc để đem lại nhiều hơn nữa những “thiên thần” cho các gia đình hiếm muộn!

Thỏ yêu của Bố Mẹ! Bố Mẹ mong con luôn mạnh khỏe, bình an, sống thật vui vẻ và có một trái tim giàu tình yêu thương con nhé! Bố Mẹ mãi yêu con!!!

Trích từ bức thư của chị Phạm Thị Thắm (Ninh Bình) viết cho con gái Nguyễn Linh Phương

Chia sẻ bài viết
  •  
  •  
  •  
  •  
  •