Chào các mẹ, cuối cùng thì mình cũng có vinh dự được tham gia Cuộc thi Mẹ bầu và em bé Việt Bỉ. Vợ chồng mình kết hôn được 7 năm và hạnh phúc đã đến với vợ chồng và gia đình mình là trái ngọt là 1 bé Đoàn Công Nam (Gấu). Bé sinh ngày 12/7/2022 con đến từ Vĩnh Phúc ạ.
Để nói về hành trình tìm kiếm con yêu thì kể
sao cho hết (người nhà mình nói không biết phải viết bao nhiêu quyển sách cho hết
về hành trình và cuộc sống 7 năm). Ai trong mỗi chúng ta trong hoàn cảnh hiếm
muộn và mong mỏi tìm kiếm con yêu đều thấu hiểu, không biết mất đi bao nhiêu giọt
nước mắt và tủi hờn… “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Như em nói ở trên vợ
chồng em mong con được 7 năm rồi các anh chị ạ. Cưới nhau về được vài tháng cũng
có tin vui nhưng chưa vui được bao lâu thì nỗi buồn lại đến, bé được 8 tuần em
bị sảy, có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con. Không dừng ở đó, chu kì sau em bị đau
bụng dữ dội đến bệnh viện Sản nhi khám bác sĩ theo dõi mấy ngày mới bảo em bị
ruột thừa. Rồi em lên bàn mổ, tiêm thuốc mê không biết đau gì đâu các mẹ ạ, tỉnh
dậy thấy mình đeo bình ô xi sợ lắm, thấy mẹ đẻ với chồng ở cạnh, xong mẹ em hỏi
mệt không? Đau không? Có biết mổ gì không? Em cũng bảo mổ ruột thừa, rồi mẹ em
bảo lúc em trên bàn mổ bác sĩ bảo không phải bị ruột thừa mà bị viêm áp xe vòi
dẫn trứng nên lần đó em bị mổ oan (em cũng té ngửa vì nghe mẹ em nói qua).
Sau đó, vợ chồng em có rửa, thông hạn chế vòi dẫn trứng ở Bệnh viện phụ
sản trung ương vì cũng được vài năm nhưng không có gì rồi vợ chồng em nghe các
bác sĩ khuyên nên kẹp 2 vòi dẫn trứng để làm thụ tinh thì tỉ lệ thành công sẽ
cao. Sau 3 năm kết hôn và đầy những khó khan, vợ chồng em quyết định đi làm IVF
tại Phụ sản trung ương. Hành trình khám kích trứng chuyển phôi vô cùng khó khăn
vì vợ chồng em cách xa bệnh viện hàng 100 cây số, mỗi lần đi khám chúng em phải
đi từ đêm hôm trước để thuê trọ, hôm sau đi khám sớm, rồi lúc kích trứng bọn em
cũng phải thuê nhà trọ (lúc đi khám em thấy mọi người ngủ đầy ghế đá ngoài thềm
em cũng đem đồ đi và định nằm như mọi người vì hoàn cảnh gia đình em khó khăn,
xong em cũng may mắn gặp được các chị cùng hoàn cảnh, chị thương nên rủ em về bảo
cho ở cùng phòng nên em về ở cùng các chị) rồi đến lúc chọc trứng em được 4 trứng
thôi, em chuyển phôi 2 lần đều thất bại, lần nào cũng đau, buồn lắm vì mãi
không thấy con yêu về với mình. Em vẫn còn nhớ như in có lần chuyển phôi về thất
bại, gia đình nói chuyện với mẹ chồng em, hỏi xem em có đậu không? Mẹ chồng em
bảo trứng ung…nghe mà đau xé tâm can.
Sau lần thất bại đó vợ chồng em nợ 100 triệu. Chúng em quyết định đi
làm công ty dưới Hải Dương, xa nhà để kiếm tiền trả nợ và để tìm con yêu. Hai năm
làm xa nhà em vô tình thấy bài chương trình CAM KẾT VÀNG của Bệnh viện CK Nam học
& Hiếm muộn Việt – Bỉ, em cũng theo dõi suốt nhưng do chưa có tiền để đi
tìm con nên 2 vợ chồng cứ cố gắng kiếm tiền, thêm 2 năm vừa kiếm tiền vừa thăm
khám tại Bệnh viện IVF Việt – Bỉ. Lần đầu tiên đến bệnh viện em thấy vui sao
sao í các mẹ ạ, và chúng em mong sẽ tìm thấy con yêu ở đây. Tại bệnh viện có chương
trình “Cam kết đậu thai thất bại hoàn tiền” là 1 động lực để chúng em đặt niềm
tin ở đây. Em nói thật với những người mong con như vợ chồng em 30 triệu của chương
trình cam kết đậu thai thất bại hoàn tiền kia không ai muốn nhận, kể cả mất
300-500 triệu mà có được đứa con cũng là may mắn lắm rồi chứ 30 triệu cũng
không giải quyết được vấn đề gì.
Lần đầu bước chân đến Bệnh viện thăm khám, vợ chồng em được các y bác sĩ tư vấn thăm khám nhiệt tình chu đáo và tỉ mỉ nên chúng em quyết định đặt niềm tin ở đây. Hành trình thăm khám hơi vất vả vì nhà em cũng cách khoảng trên 100km. Nhưng chồng em nhiệt tình lại đưa em đi nên cũng được an ủi phần nào. Tiếp theo đến kích trứng (do nhà không có điều kiện nên em xin thuốc về tự tiêm) chúng em đợt này về quê làm ăn nên có quen 1 bác sĩ về hưu, bác ấy bảo bác biết tiêm em cũng không nghĩ gì nên tin tưởng ở bà. Em có nói bà cách bác sĩ hướng dẫn tiêm và bà cũng trao đổi qua với bác sĩ ở bệnh viện rồi, nhưng sau 4-6 mũi tiêm đầu thì em đi khám lại lượng trứng của em bị hao hụt đi rất nhiều. Em mới bỡ ngỡ và nghĩ mãi mới ra là do bà tiêm hết thuốc không để lại ở kim tiêm. Lần đó em bị mất 15 triệu mấy mũi tiêm và bác sĩ bệnh viện yêu cầu em hoãn chu kỳ này và kích lại. Nhưng do dịch covid nên em phải hoãn tận mấy chu kỳ sau mới đi kích trứng được. Lần này em kích trứng vẫn xin thuốc về tiêm và em bảo chồng em tiêm cho, và mọi việc suôn sẻ đến hôm chọc trứng em được 9 trứng, và như vậy em thấy là nhiều rồi. Do nhà xa nên em có hỏi về số lượng trứng và bác sĩ bảo em có nuôi lên ngày 5 không? (em đi kích trứng nghe các chị nói nuôi lên ngày 5 có khi được hết, có khi mất hết và có khi được vài trứng). Em cũng phân vân bàn với chồng và gia đình, mỗi người tham gia 1 kiểu nhưng chồng em nhất quyết đòi nuôi tất lên ngày 5, và em nghe theo. Hình như 2-3 ngày mới có kết quả phôi sàng lọc lên ngày 5, em sốt ruột lo lắng đến hôm báo phôi bác sĩ nói em được 3 phôi ngày 5 (1 phôi loại 2 và 2 phôi loại 3) còn 1 phôi nuôi lên ngày 6, may mắn em cũng nuôi lên và thành công vậy em có 3 tốp phôi. Lần này em về ngoại dù 2 nhà cách nhau có 3km, nhưng em xin bố mẹ chồng cho về ngoại cho tâm lí thoải mái. Và rồi em chờ chu kỳ để chuyển phôi, cũng như 2 lần trước em cũng đặt hy vọng cao, và sẽ cố gắng để đón con yêu về (em cũng không lo nghĩ gì và chỉ biết đếm từng giờ để mong chờ kết quả). Nghe các mom nói 5 ngày có thể thử que vì mình là phôi ngày 5. Em cũng chờ đợi ngày thứ 5 thử que và kết quả là 1 vạch. Em vẫn hy vọng các mom ạ, ngày 6 em thử vẫn 1 vạch, em buồn lắm. Nhưng em lại an ủi mình cố gắng chờ 1 phép màu và em vẫn hy vọng các mom ạ. Em sẽ đợi ngày 8 để đi thử beta. Em xin bên bệnh viện qua tận nhà lấy máu làm xét nghiệm, và ngay buổi chiều có kết quả, em được thông báo là không có thai. Em thất vọng và buồn hơn 2 lần trước nhiều, em khóc suốt. Tuy biết khóc không giải quyết được gì nhưng các mẹ làm thất bại mới hiểu cảm giác khó nói nên lời này. Sau đợt đó em cũng nghỉ vài tháng rồi mới đi chuyển nốt 2 phôi còn lại. Lần này đi cũng như bao lần trước, em lại hy vọng sẽ đón được con yêu về nhà. Lần này chuyển phôi xong em về nhà nghỉ ngơi cũng không suy nghĩ gì và để tâm lí thật thoải mái ăn uống ngủ nghỉ cũng thoải mái, nhưng lần này 2-3 hôm chuyển phôi về em thấy bụng líu nhíu, thi thoảng như con kiến bò bụng các mom ạ. Em cũng nhắn tin và trò chuyện vs các chị chuyển phôi cùng ngày, chị ấy cũng thấy thế, và lại nằm đếm từng ngày để thử que (em hồi hộp lắm các mom ạ) nên ngày 5 em thử que 1 vạch, em buồn lắm và lại hy vọng ngày 6 em thử vẫn 1 vạch em bảo chẳng nhẽ mình hết hy vọng. Rồi em lại khóc và nói chuyện với chị chuyển phôi cùng, chị bảo chờ ngày 8 đi xét nghiệm beta cho chắc. Đến ngày 8 em sốt ruột không ngủ được, cho mãi mới đến 3-4h sáng để đi thử que (lần nào thử que em cũng nhắm mắt vào và hy vọng 1 phép màu nào đó) vài phút sau nhìn que thấy 2 vạch (1 mờ) em vui sướng lắm. Mới 3-4h sáng em gửi tin cho chồng, chờ mãi mới 5h để gọi điện cho mẹ để báo tin. Xong hôm ấy chị em cùng chuyển phôi đều 2 vạch lại gọi điện nói chuyện với nhau bảo hay mình mơ? Hay là que lỗi. Xong 2 chị em bảo bệnh viện họ đến nhà lấy máu xét nghiệm cho chắc chắn. Chị thì gọi điện lấy máu và báo có thai em cùng mừng lắm, còn em thì ngày hôm ấy không gọi được người qua lấy máu để xét nghiệm beta, em lại chờ ngày 10 các mom ạ. Ngày 10 xét nghiệm máu có kết quả là mình có thai, em vui lắm ai cũng vui mừng thay cho mẹ con em. Nhưng lần này em phải tiêm thuốc Lovenox ở vòng quanh rốn 3 tháng xưng vù lên, tiêm thuốc này mình mua 10 ống 1 lần vì vào đợt dịch bệnh viện cũng không có thuốc này luôn. Em lên mạng hỏi và nhờ được 1 chị cùng quê làm ở bệnh viện dưới Hà Nội, chị ấy mua cho em thuốc hiếm và đắt lắm các mom ạ. Em phải tiêm đến 12 tuần vì em thai 1. Sau đợt đó do nhà xa đi lại không tiện nên em thăm khám thai gần nhà mỗi lần đi khám về em đều liên hệ bác sĩ Thắng và bác sĩ Dung để hỏi thuốc thang. Em không biết người khác thế nào nhưng em thấy vất vả chật vật lắm. Sau những ngày chờ đếm có tin vui, em vẫn ăn uống được bình thường cho đến 25 ngày sau chuyển phôi, em nghén không ăn được cơm, không ngửi được cơm nóng và tất cả thức ăn, đợt đó em chỉ ăn toàn phở bò gói thay cơm, ngày 3 bữa. Không dừng ở đó, em lại bị nhiệt đau mồm không ăn uống gì, ăn không ngon mất 10 ngày. Cho tới 21 tuần em bị COVID, em sợ và khóc sướt mướt vì sợ ảnh hưởng đến con do em chưa tiêm mũi nào (2 tuần bị COVID vẫn ăn kiêng) cho đến 23 tuần lúc này em ăn được cơm nguội và đồ ăn nguội rồi, nhưng em lại bị cúm nhẹ, ho nên không ăn được đồ tanh, em toàn phải ăn thịt lợn là chính. Rồi tuần 25 em lại bị đau mắt xưng lại phải kiêng mất 2 tuần mới khỏi. Cho tới lúc này em ăn được cơm nóng và thức ăn nhưng thức ăn vẫn phải để nguội ạ.
Nghĩ giờ vẫn sợ cái cảm giác mùi thức ăn mà buồn nôn, người ta bầu ăn
uống tẩm bổ nhiều thứ, còn mình ốm đau kiêng kem đủ thứ trên đời cứ bảo con
mình thiệt thòi quá. Lúc này khoảng tuần 30 em mới thấy ăn uống ngon 1 chút ạ.
Tiếp đấy 9 tuần 10 ngày của mẹ con em chỉ ăn ngủ nghỉ thế thôi. Và 37 tuần 5
ngày bé đòi ra, sáng đau bụng em vẫn liên hệ cho mẹ đẻ và bảo mẹ ơi đau như này
chưa tối ngủ nào được mẹ? Em vẫn thèm ngủ thế đấy các chị ạ. Mẹ em bảo đau quá đi
khám xem thế nào khéo đẻ rồi ấy, nằm đấy mà lo ngủ. Đến trưa hôm ấy em bảo chồng
cho đi khám và xếp hết đồ cho lên xe đi đẻ luôn. Bé nhà em 37 tuần 5 ngày đòi
ra rồi và em phải mổ nhưng do cả 2 mẹ con đều bị viêm phổi do hậu COVID của mẹ
nên mẹ phải nằm viện 11 ngày mới được ra viện, còn con đi sấy da vàng xong vẫn
chưa khỏi viêm phổi nên ở thêm 2 ngày nữa để theo dõi. Rồi bé không khỏi nên
chúng em cho đi bệnh viện Nhi trung ương để khám. Lúc này chỉ có 1 mẹ 1 con, người
ta sau sinh ở nhà an dưỡng còn mẹ con em đi chăm nhau ở bệnh viện. May mắn 1 tuần
cháu khỏi và cũng được về nhà, giờ con được hơn 4 tháng rồi ạ.
Không ngòi bút nào kể được hết câu chuyện của một người trên hành trình tìm kiếm con yêu. Qua những dòng tâm sự trên gia đình mình cũng xin gửi lời cảm ơn tới đội ngũ các y, bác sĩ của Bệnh viện Chuyên khoa Nam học & Hiếm muộn Việt Bỉ. Chúc các nhân viên, y bác sĩ của bệnh viện Chuyên khoa Nam học & Hiếm muộn Việt Bỉ có thật nhiều sức khỏe để đưa các con đến với các gia đình hiếm muộn như vợ chồng em ạ.