Bé Nguyễn Duy Hưng “Thóc” sinh ngày 18/4/2023
Xin chào con, hạt thóc quý của bố mẹ!
Thóc là em bé thứ 5 của ba mẹ, con là em bé mạnh mẽ và kiên cường nhất trong số các anh chị em của mình.
Bố mẹ cưới nhau năm 2013, vậy là tròn 10 năm ròng rã đi tìm kiếm con yêu. Những năm tháng đó, bố mẹ đã phải dắt nhau đến các bệnh viện lớn ở Hà Nội để thăm khám và tìm nguyên nhân. Kết quả bác sĩ kết luận là bình thường.
Cho đến khi lần lượt vào các năm 2016, 2018, 2020, bố mẹ đều nhận được tin vui nhưng niềm vui chỉ vỏn vẹn được trong 4 đến 6 tuần khi kết quả đều bị thai ngoài tử cung và mẹ đã phải phẫu thuật. Lúc đó, niềm vui xen lẫn nỗi buồn, “ngày vui ngắn chẳng tày gang”…
Mỗi lần biết tin có con, tim bố mẹ lại rộn ràng hy vọng – một sinh linh bé nhỏ đang hình thành, là kết tinh của tình yêu và niềm tin vào ngày mai. Nhưng rồi, tất cả chỉ còn là những giấc mơ chưa kịp thành hình. Mỗi lần như thế là một lần mẹ đau – không chỉ là nỗi đau thể xác vì những ca phẫu thuật, mà còn là nỗi đau sâu kín trong tim, khi phải buông tay những đứa con chưa kịp gọi tiếng “mẹ ơi”.
Có những đêm, mẹ chỉ biết âm thầm khóc trong vòng tay bố. Bố cũng không nói gì nhiều, chỉ lặng im siết chặt tay mẹ, như một cách để nói rằng: “Chúng ta sẽ cùng vượt qua.” Người ta thường nghĩ nỗi đau chỉ dành cho phụ nữ, nhưng trong từng cái siết tay, mẹ hiểu bố cũng đang mang trong lòng một nỗi buồn không thể gọi tên.
Ba lần mất con, ba lần trái tim như vỡ vụn. Nhưng cũng chính những mất mát đó đã dạy bố mẹ thêm một điều: yêu thương nhau nhiều hơn, trân quý hiện tại hơn, và không bao giờ đánh mất niềm tin. Cuộc đời không phải lúc nào cũng như mong đợi, nhưng chính những khoảnh khắc tưởng chừng như yếu đuối nhất lại cho thấy sức mạnh phi thường của tình yêu và nghị lực.
Những chặng đường đầy khó khăn không biết trước điểm dừng. Là chặng đường ướt đẫm bờ mi hàng đêm mà dường như chẳng ai thấu hiểu. Chặng đường dài vô tận với nỗi đau miệt thị: “Cây độc không trái – Gái độc không con”.
Thật chạnh lòng khi thấy thông báo trên Facebook về hình ảnh những đứa con của bạn bè, những than thở về việc có thai ngoài ý muốn, có thai quá dễ dàng. Cảm giác tủi phận, những hờn trách vu vơ.
Những câu hỏi quan tâm nhau ngày Tết: “Khi nào có em bé? Sao mãi chẳng có con? Sao không nhận con nuôi?” cùng những ánh nhìn giễu cợt. Là sự lủi thủi, cô đơn.
Bố nắm tay mẹ bảo: “Không sao cả, chúng ta cùng nhau đi tiếp.”
Năm 2022, sau những tháng ngày tưởng chừng đã buông bỏ hy vọng, bố mẹ tình cờ được một chị làm cùng giới thiệu đến Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ, địa chỉ 23 Nguyễn Văn Trỗi, Phương Liệt, Thanh Xuân, Hà Nội.
Lúc đầu, mẹ cũng chỉ đến với tâm thế “còn nước còn tát”, vì hành trình đã quá dài, niềm tin đôi khi cũng dần cạn. Bố mẹ theo dõi trên Facebook Bệnh viện một thời gian thì thấy, Bệnh viện là nơi do Tiến sĩ, bác sĩ Lê Vương Văn Vệ – một chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực nam học và hỗ trợ sinh sản – sáng lập. Bệnh viện quy tụ đội ngũ y bác sĩ có tay nghề cao, giàu kinh nghiệm, luôn tận tâm đồng hành cùng các cặp vợ chồng trong hành trình tìm kiếm tiếng cười trẻ thơ.
Và rồi, bố mẹ đã quyết định đặt trọn niềm tin tại Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ để bắt đầu hành trình thăm khám, chọc trứng, chuyển phôi – một hành trình không chỉ đầy hy vọng mà cũng lắm chông gai.

Những ngày tháng ấy, mẹ phải quen dần với những mũi tiêm đau rát, với lịch tiêm thuốc vào từng khung giờ cố định mỗi ngày. Da thịt mẹ thâm tím dần sau mỗi lần lấy máu xét nghiệm, từng vết bầm lặng lẽ hiện lên nhưng chẳng khi nào mẹ than phiền.
Có những đêm về, cơ thể mẹ mỏi mệt rã rời, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên tia hy vọng. Mỗi mũi tiêm không chỉ là thuốc, mà như một lời hứa âm thầm của mẹ dành cho con: “Mẹ sẽ cố gắng, chỉ cần con đến với mẹ lần này thôi.”
Ở bên cạnh mẹ, bố luôn là điểm tựa thầm lặng – là người nắm tay mẹ trong từng buổi thăm khám, là người nấu từng bữa cơm, lo từng giấc ngủ và không để mẹ phải một mình vượt qua những cơn đau.
Đó là một chặng đường mà chỉ những ai từng bước qua mới hiểu hết được ý nghĩa của từng lần chọc trứng, từng phôi thai được tạo thành – như một phép nhiệm màu từ khoa học và tình yêu thương bền bỉ.
Nhà mình ở tận Yên Bái, mỗi lần bố mẹ khăn gói xuống Hà Nội thăm khám là một chặng đường dài trăm cây số, gập ghềnh không chỉ bởi núi đèo, mà còn bởi nỗi lo lắng, hồi hộp và cả những hy vọng mong manh. Trên từng chuyến xe sớm tinh mơ hay những đêm muộn trở về, bố mẹ chỉ có một điều duy nhất giữ mình vững bước: đó là ước mơ được một lần nghe tiếng con khóc chào đời.

Ngày 11/8/2022, sau bao nhiêu lần lỡ hẹn, cuối cùng bố mẹ cũng được bác sĩ hẹn lên chuyển phôi – cột mốc quan trọng mở ra hành trình mới, nơi niềm hy vọng được thắp lên một lần nữa. Mọi thứ được chuẩn bị cẩn thận, từng bước diễn ra trong sự hồi hộp xen lẫn những lời cầu nguyện thầm thì của mẹ: “Con ơi, hãy ở lại với mẹ lần này nhé…”
Rồi đến ngày thứ 10 sau chuyển phôi, mẹ run run cầm que thử trên tay, trái tim như muốn ngừng đập khi hai vạch đỏ dần hiện lên. Không kìm được nỗi xúc động, mẹ lập tức đến siêu âm, thử beta – hCG để xác nhận. Và rồi, giây phút bác sĩ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Có rồi nhé. Tim thai rõ ràng. Chúc mừng em!” – tim mẹ như vỡ òa. Nước mắt lăn dài không phải vì đau đớn nữa, mà vì hạnh phúc sau bao năm tháng mòn mỏi đợi chờ.
Từ ngày đó, bố mẹ như được tiếp thêm tinh thần, mẹ vỡ òa trong hạnh phúc, vui mừng, kỳ vọng. Mẹ đã chờ đợi giống như cả đời người.
Từ khi biết có con, mẹ chỉ mong từng ngày trôi qua thật nhanh để được đi khám, được nhìn thấy hình ảnh con qua màn hình siêu âm, được nghe nhịp tim con đập rộn ràng như một phép màu giữa đời thực. Mỗi lần đến gặp con, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi, cũng khiến mẹ hạnh phúc suốt cả tuần dài.
Rồi những cơn nghén bất ngờ ập đến – dữ dội và dai dẳng. Mẹ gần như không thể ăn uống được gì, chỉ cần thoáng qua một mùi quen thuộc cũng khiến mẹ buồn nôn, mệt mỏi. Mẹ sợ mùi cơm, sợ mùi xà phòng, sợ cả những món từng là sở thích. Cơ thể mẹ suy nhược dần, từng bữa ăn trở thành cuộc chiến thực sự – không phải vì mẹ không muốn ăn, mà vì mỗi lần nuốt xuống là một lần mẹ phải gắng gượng để giữ lấy con.

Nhưng mẹ chưa từng than thở. Trong lòng mẹ luôn nghĩ: “Chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ chịu đựng bao nhiêu cũng được.” Mỗi lần mệt, mẹ lại đặt tay lên bụng, như để nhắn nhủ với con rằng: “Mẹ ổn. Con chỉ cần lớn lên từng ngày trong bụng mẹ là đủ.”
Đến tuần thứ 39, sau hành trình dài đầy thử thách, mẹ được bác sĩ hẹn mổ chủ động. Sáng hôm đó, trên đường vào phòng mổ, tim mẹ đập nhanh hơn bao giờ hết – không phải vì sợ, mà vì hồi hộp, vì biết rằng chỉ ít phút nữa thôi, mẹ sẽ được gặp con – điều kỳ diệu mà mẹ đã chờ đợi suốt cả một quãng đời.
Và rồi, khi tiếng khóc đầu tiên của con cất lên – vang vọng, trong trẻo như phá tan mọi lo lắng – mẹ cũng bật khóc theo. Đó là những giọt nước mắt của niềm vui vỡ òa, của hạnh phúc nghẹn ngào mà lời nói không thể diễn tả hết. Con đã đến thật rồi. Mẹ con mình đã gặp được nhau rồi.
Trong suốt hành trình ấy, mẹ luôn biết ơn và cảm thấy may mắn khi được đội ngũ y bác sĩ tại Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ tận tình chăm sóc, động viên và đồng hành. Từ những ngày đầu tiên chọc trứng, chuyển phôi, đến chặng đường thai kỳ… không lúc nào mẹ cảm thấy đơn độc. Chính sự ấm áp, tận tâm và chuyên môn vững vàng của các bác sĩ đã giúp mẹ có đủ niềm tin và vững vàng bước qua mọi khó khăn.
Cuối cùng, sau tất cả, hai mẹ con mình đã cùng nhau cán đích – một hành trình đầy yêu thương, nước mắt và kỳ diệu. Và kể từ giây phút ấy, cuộc đời bố mẹ thực sự bước sang một chương mới – chương có tiếng con cười, có hơi ấm nhỏ xinh nằm gọn trong vòng tay yêu thương.
Một ngày nào đó, khi con cất tiếng hỏi:
— “Mẹ ơi, con đến với mẹ bằng cách nào?”
Mẹ sẽ mỉm cười thật tươi, ánh mắt rạng rỡ chan chứa yêu thương, và nói thật lớn:
— “Con đến từ những điều kỳ diệu nhất trên đời. Từ sức mạnh của khoa học, từ ý chí kiên cường không bao giờ bỏ cuộc, và từ tình yêu bao la, vô bờ bến của bố mẹ dành cho con”.
Và mẹ sẽ ôm con thật chặt, như ôm trọn cả một hành trình dài đầy hy vọng, chông gai và phép màu – hành trình mà chỉ có tình yêu mới có thể viết nên câu chuyện “Thành công và hạnh phúc đang đợi bạn, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra nếu bạn luôn cố gắng”.
Hôm nay, mẹ muốn gửi lời chia sẻ chân thành đến tất cả các gia đình hiếm muộn đang từng ngày mong ngóng tiếng con cười. Đừng mất hy vọng nhé! May mắn có thể đến ngay ngày mai, hoặc trong tương lai gần, bằng chính sự kiên trì, quyết tâm, và cả những kỳ tích, phép màu mà cuộc sống dành tặng cho những ai không bao giờ bỏ cuộc. Mỗi bước đi, mỗi giọt mồ hôi, mỗi sự cố gắng đều là phần thưởng quý giá, mở ra cánh cửa hạnh phúc mà ta từng mơ ước.
Hãy giữ vững niềm tin và cùng nhau bước tiếp trên hành trình ấy, vì phép màu sẽ đến khi ta không ngừng hy vọng và yêu thương.
Gia đình Thóc xin gửi lời tri ân sâu sắc đến toàn thể đội ngũ y bác sĩ Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ – những người đã tận tâm, tận lực đồng hành cùng gia đình trong suốt hành trình đầy thử thách. Chính các bác sĩ đã mang đến cho gia đình Thóc niềm hạnh phúc trọn vẹn, món quà quý giá nhất của cuộc đời.
Kính chúc toàn thể cán bộ, y bác sĩ của bệnh viện luôn dồi dào sức khỏe, tràn đầy nhiệt huyết để tiếp tục lan tỏa yêu thương, tiếp sức và mang hy vọng đến với thật nhiều gia đình hiếm muộn trên khắp đất nước.
𝐵𝑎̀𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑖 𝑔𝑖𝑎 đ𝑖̀𝑛ℎ 𝑏𝑒́ 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝐷𝑢𝑦 𝐻𝑢̛𝑛𝑔
𝐶𝑜𝑛 𝑏𝑜̂́ 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝑉𝑎̆𝑛 𝑚𝑢̛𝑜̛̀𝑖 – 𝑀𝑒̣ Đ𝑎̣̆𝑛𝑔 𝑇ℎ𝑖̣ 𝑇𝑢̛𝑜̛𝑖
𝑄𝑢𝑒̂ 𝑞𝑢𝑎́𝑛: 𝐿𝑢̣𝑐 𝑌𝑒̂𝑛, 𝑡𝑖̉𝑛ℎ 𝑌𝑒̂𝑛 𝐵𝑎́𝑖