Chào các mẹ, cuối cùng thì mình cũng có vinh dự được tham gia Cuộc thi Mẹ bầu và Em bé Việt Bỉ mùa thứ 6.
Theo dõi từ mùa 1 đến mùa thứ 5 mà đến tận hôm nay mình mới có cơ hội này. Nghĩ lại khoảng thời gian đó thật sự là khoảng thời gian mong con thật không hề dễ dàng với hai vợ chồng. Gia đình con xin giới thiệu chút ạ. Con tên là Đàm Nhật Dương, Bố của con tên là Đàm Mạnh Luy còn mẹ con tên là Trương Thị Hoa Liễu.
Để có thể bé trong vòng tay là cả quãng đường không hề dễ dàng. Vợ chồng mình kết hôn năm 2019 vợ chồng quyết định sinh em bé luôn cho vui cửa vui nhà. Nhưng không ngờ là mãi không có em bé, và từ đây hành trình tìm kiếm các thiên thần nhỏ của hai vợ chồng bắt đầu.
Ban đầu, hai vợ chồng mình đều nghĩ sức khỏe của cả hai vẫn ổn. Không bệnh tật gì, không có dấu hiệu bất thường, nên chúng mình chủ quan, cho rằng chuyện chậm có con chỉ là do duyên chưa đến. Nghe người quen mách bảo, ai nói ở đâu có thầy thuốc nam, thuốc bắc giỏi, chúng mình lại khăn gói đến đó. Từ vùng quê này sang vùng quê khác, hết thang thuốc này đến thang thuốc khác, chỉ mong có ngày được nghe tiếng khóc trẻ thơ trong ngôi nhà nhỏ.
Một năm trời miệt mài, hy vọng rồi lại thất vọng, lòng dần nặng trĩu những lo âu. Có những đêm, mình quay mặt vào tường lặng lẽ khóc,… Cuối cùng, sau biết bao lần tự trấn an, tự an ủi nhau, chúng mình cũng buộc lòng phải đối diện với sự thật – có thể sức khỏe của mình không bình thường như mình vẫn tưởng. Vậy là chúng mình quyết định đến bệnh viện để khám, để tìm cho ra nguyên nhân thật sự – dù trong lòng không khỏi lo sợ những điều mà trước giờ vẫn cố lẩn tránh.
Tháng 8 năm 2020, qua thông tin truyền thông facebook, mình biết được Bệnh viện Chuyên khoa Nam học & Hiếm muộn Việt Bỉ – địa chỉ 23 Nguyễn Văn Trỗi, Phương Liệt, Thanh Xuân, Hà Nội và vợ chồng quyết định tìm đến viện để thăm khám.
Lần đầu tiên đặt chân đến bệnh viện, lòng vợ chồng mình vừa lo lắng, vừa ngỡ ngàng. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cái cảm giác bước vào một nơi xa lạ để đối diện với sự thật về sức khỏe sinh sản của chính mình không dễ dàng chút nào…
Cả hai đều lặng lẽ nắm tay nhau như để tiếp thêm động lực và lòng can đảm. May mắn thay, những lo lắng ban đầu nhanh chóng được xua tan nhờ sự chuyên nghiệp, ân cần của đội ngũ y bác sĩ. Bệnh viện sạch sẽ, khang trang, mọi quy trình đều được thực hiện rõ ràng, bài bản. Các cô y tá, điều dưỡng nhẹ nhàng, thân thiện, nói chuyện như người nhà, khiến chúng mình phần nào bớt đi cảm giác lạc lõng. Đội ngũ ý, bác sĩ thì tận tâm, không chỉ khám chữa bằng kiến thức chuyên môn mà còn thấu hiểu, chia sẻ bằng cả tấm lòng. Họ không chỉ giúp chúng mình hoàn thành các bước thăm khám một cách nhanh chóng, mà còn sẵn sàng giải thích từng chi tiết nhỏ, kiên nhẫn lắng nghe mọi băn khoăn lo lắng của chúng mình.
Khi ấy, trong lòng mình trào dâng một niềm hy vọng – rằng rồi đây, hành trình mong con của vợ chồng mình sẽ tìm được ánh sáng. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như chúng mình tưởng.
Một năm, rồi hai năm… ba năm… thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như những cơn gió lạnh đầu mùa. Mỗi tháng trôi qua mà không có tin vui là một lần hy vọng được nhen lên rồi lại lụi tắt. Chúng mình đi qua biết bao lần điều trị, bao lần siêu âm, xét nghiệm, hàng trăm mũi kim tiêm… rồi cả những buổi ngồi lặng yên trong hành lang bệnh viện, nhìn từng cặp vợ chồng khác ra về với gương mặt rạng rỡ, còn mình vẫn chỉ là hai cái bóng âm thầm đi – về.
Năm năm trôi qua, căn nhà nhỏ vẫn chỉ có tiếng quạt quay, tiếng bếp sôi, mà chưa một lần vang lên tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ. Có những đêm mình khóc nấc lên trong im lặng và buồn tủi…
Đau lắm, nhưng chúng mình chưa từng nghĩ sẽ buông tay. Vì tình yêu, vì khát khao được làm cha làm mẹ, vì niềm tin vào một ngày mai nào đó, hy vọng sẽ nở hoa.
Thời gian cứ thế trôi đi trong lặng lẽ và chờ đợi, nhưng sự im lặng ấy không chỉ có hai vợ chồng mình nghe thấy. Cả hai bên gia đình – nội, ngoại – đều bắt đầu lo lắng, sốt ruột. Những câu hỏi dồn dập không còn đến từ sự quan tâm nữa, mà dần dà mang theo nỗi hoài nghi, sự dò xét. Người thân thì ít nhiều cảm thông, nhưng hàng xóm, họ hàng xa thì không thiếu lời ra tiếng vào. Người thì bóng gió, người thì thẳng thắn đến mức vô tâm. Họ nói những câu như ‘Cưới lâu thế rồi mà chưa có gì à?‘, hay ‘Chắc có vấn đề gì chứ bình thường ai mà chờ đến từng ấy năm?’ – những câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt, nhưng cứa vào lòng như hàng trăm vết dao nhỏ.
Không chỉ mình và chồng gánh chịu ánh nhìn soi mói đó, mà cả bố mẹ chồng mình – những người tưởng như đứng ngoài câu chuyện – cũng phải chịu không ít áp lực. Mình thấy rõ ánh mắt buồn buồn của bà mỗi khi ai đó nhắc chuyện cháu chắt. Bà không nói nhiều, chỉ lặng lẽ lo toan, âm thầm động viên và an ủi vợ chồng: “Biết con khổ, mẹ xót, chỉ mong ông trời thương…”. Những lời nói tưởng là nhẹ nhàng ấy lại khiến mình rơi nước mắt. Mỗi lần như thế, mình vừa cảm động, vừa thấy áy náy và đau lòng.
Không khí gia đình dần trở nên nặng nề hơn, nhất là trong những dịp lễ Tết, khi mọi người tụ họp đông đủ. Những đứa trẻ khác được ôm ấp, nũng nịu, còn mình thì ngồi thu mình trong một góc, cảm thấy lạc lõng giữa chính gia đình mình. Có những đêm, hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau, chẳng ai nói gì, nhưng trong ánh mắt là cả trăm nỗi niềm không thể gọi thành tên. Không phải chúng mình thiếu tình yêu, mà là tình yêu ấy đang phải gồng mình chịu đựng trước sức nặng của những kỳ vọng, những phán xét và sự im lặng đến lạnh người từ những người thân thiết nhất.

Đến đầu năm 2024, mình bắt đầu tiếp tục hành trình với những mũi tiêm kích trứng, những mũi tiêm đau buốt. Trải qua 10 ngày kích trứng, sự lo lắng bất an của mình không hề giảm. Mình lo về số lượng trứng nhiều không, tinh trùng chồng có ổn không, có tạo được nhiều phôi không…
Mình nhớ trước ngày chọc trứng, vợ chồng vào viện, cả đêm hôm đó mình hồi hộp đến mất ngủ. Sáng hôm sau mình làm thủ thuật sớm, hai vợ chồng nắm tay, tự động viên lẫn nhau. Mình được đưa lên phòng làm thủ thuật, cả ekip nhiệt tình trấn an tinh thần mình, chuẩn bị cho mình đến ngày báo phôi, mình được 5 phôi.
Bác sĩ Ngô Thu Hà nhẹ nhàng dặn: “Em cứ nghỉ ngơi đi, khi nào cơ thể hồi phục hoàn toàn, khỏe mạnh hơn thì mình sẽ chuyển phôi”. Câu nói ấy tưởng chừng đơn giản, nhưng đối với mình lại như một ngọn đèn nhỏ soi rọi cuối con đường dài tăm tối. Sau từng ấy năm vật lộn với hy vọng và thất vọng, giờ đây mình đang đứng gần hơn bao giờ hết với giấc mơ được làm mẹ.
Đã sáu năm rồi – sáu năm với biết bao lần chờ đợi, bao lần xét nghiệm, kim tiêm, thuốc men, rồi những giọt nước mắt lặng thầm sau mỗi lần thất bại. Mỗi tháng trôi qua đều mang theo một niềm hy vọng nhỏ bé, rồi lại để lại một khoảng trống lớn hơn. Nhưng lần này, khác với tất cả những lần trước, mình thấy trong lòng có một niềm tin lặng lẽ, dịu dàng mà mãnh liệt. Phôi thai nhỏ ấy – đứa con mà mình và chồng luôn gọi yêu là ‘hạt mầm hy vọng’ – đang đợi chúng mình ở phía trước.
Mình bắt đầu chăm sóc bản thân kỹ hơn, ăn uống điều độ, ngủ sớm, học cách để tinh thần luôn thư thái. Mình đi dạo mỗi sáng, hít thở thật sâu và thì thầm trong lòng: ‘Con ơi, mẹ đang chờ ngày được gặp con’.
Mình không dám chắc điều kỳ diệu sẽ đến ngay lần này, nhưng mình biết mình đã sẵn sàng – không chỉ về thể chất mà cả tinh thần. Mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc phôi thai được chuyển vào cơ thể mình, mình thấy tim đập nhanh hơn – không phải vì lo sợ, mà vì hạnh phúc đang đến gần quá rồi.
Sau khi nuôi phôi đến ngày thứ 5, mình nhận được thông báo từ bác sĩ Ngô Thu Hà rằng phôi có chất lượng tốt – tin đầu tiên khiến trái tim mình run lên vì hy vọng. Hai phôi được chuyển vào cơ thể mình trong sự cẩn trọng, nâng niu như trao gửi cả một giấc mơ. Kể từ khoảnh khắc ấy, mình bắt đầu sống trong từng giây mong ngóng, từng phút thì thầm trò chuyện với ‘hạt mầm yêu thương’ đang được ươm trong cơ thể mình. Mỗi sáng thức dậy, mình đều đặt tay lên bụng, thì thầm: “Con ơi, hãy ở lại với mẹ, nhé”.
Mười bốn ngày chờ đợi để xét nghiệm Beta – hCG là 14 ngày dài nhất trong cuộc đời mình. Có lúc mình căng thẳng đến nghẹt thở, có lúc lại lặng lẽ mỉm cười, tự vẽ ra hình ảnh đứa trẻ bé bỏng đang lớn dần trong bụng mình. Mình không dám kỳ vọng quá nhiều, sợ rằng nếu hy vọng lớn thì vỡ òa sẽ càng đau. Nhưng sâu trong lòng, mình biết – lần này có gì đó khác. Có một cảm giác rất nhẹ, rất dịu, nhưng cũng rất rõ ràng: con đang ở đây rồi.
Và rồi ngày thứ 14 cũng đến. Khi cầm tờ kết quả xét nghiệm Beta HCG trong tay, mình không dám nhìn vội. Trái tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Khi bác sĩ nhẹ nhàng nói: ‘Chúc mừng em, đậu thai rồi nhé!’ – mình như không tin vào tai mình. Mình bật khóc, vừa mừng vừa ngỡ ngàng, nước mắt chảy ra không kịp lau. Cảm xúc vỡ òa, nghẹn ngào đến mức không thể thốt lên được lời nào. Sáu năm đằng đẵng với bao nhiêu nỗ lực, đợi chờ, gục ngã rồi đứng dậy… tất cả dường như dồn về trong khoảnh khắc ấy – một phép màu thật sự đã đến.
Mình gọi điện cho chồng. Không nói được gì ngoài tiếng nấc: ‘Anh ơi, mình có con rồi…‘ Ở đầu dây bên kia, anh lặng đi vài giây, rồi vỡ òa trong tiếng cười, tiếng khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, chúng mình khóc vì hạnh phúc. Cái cảm giác được làm cha, làm mẹ – nó không ồn ào, nhưng thiêng liêng đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi, tim cũng đã trào dâng một niềm vui không gì sánh được.
Sau 6 năm miệt mài trên hành trình tìm con – một hành trình đầy nước mắt, hy vọng và không ít lần tưởng chừng gục ngã – cuối cùng quãng thời gian khó khăn nhất cũng đã ở lại phía sau.

Và rồi, một chương mới bắt đầu, nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần thiêng liêng: thai kỳ 9 tháng với biết bao cảm xúc lặng lẽ và sâu sắc. Dưới sự đồng hành, theo dõi sát sao của đội ngũ y bác sĩ tận tâm tại Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt Bỉ, sức khỏe của cả mẹ và con luôn được đảm bảo ổn định. Mỗi lần khám thai, mỗi lần nghe tim con đập, là mỗi lần trái tim mình như vỡ òa vì hạnh phúc – thứ hạnh phúc mà có nằm mơ mình cũng chưa từng dám nghĩ mình sẽ được chạm đến.
Và rồi, ngày 09/04/2025 – bé trai Đàm Nhật Dương cất tiếng khóc chào đời. Khoảnh khắc ấy như ngưng đọng cả không gian. Mình nghẹn ngào khi nhìn thấy con lần đầu tiên, nhỏ bé nhưng đầy sức sống, là hiện thân trọn vẹn nhất của những tháng năm dài đằng đẵng đi qua. Gia đình nhỏ vỡ òa trong hạnh phúc – chồng mình nắm lấy tay, mắt đỏ hoe, còn ông bà nội ngoại đứng bên ngoài phòng sinh cũng không kìm được nước mắt.
“Con đến với thế giới này như một phép màu – một kỳ tích thực sự. Cái tên Đàm Nhật Dương không chỉ là ánh mặt trời của riêng mình, mà còn là ánh sáng của cả một hành trình đầy nỗ lực và kiên cường”.
Con ơi, cảm ơn con đã về với bố mẹ. Sự xuất hiện của con là món quà đẹp nhất mà cuộc đời ban tặng – không chỉ là kết quả của y học, mà là thành quả của tình yêu, của lòng tin, và của một hành trình đầy nước mắt nhưng cũng đầy hy vọng. Mẹ đã luôn tin: rồi sẽ có một ngày, con sẽ đến – và hôm nay, con thật sự đã ở đây, trong hình hài nhỏ bé mà thiêng liêng vô cùng…
“Hạnh phúc và biết ơn Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt Bỉ, biết ơn bác sĩ Ngô Thu Hà nhiều lắm. Chính sự quan tâm, động viên và theo dõi sát sao diễn biến từng giai đoạn thai kỳ khiến gia đình em vô cùng cảm kích trước tình cảm của các bác. Đến lúc này, em thấy thật may mắn trước quyết định nuôi phôi lên ngày 5. Vợ chồng em như vỡ oà cảm xúc khi nghe tiếng con khóc chào đời và được ôm con trong vòng tay sau 6 năm chờ đợi”.
Qua đây, mình cũng muốn lan tỏa niềm hạnh phúc và sự may mắn này đến các gia đình muộn con ngoài kia, các anh chị hãy kiên trì và cố gắng vượt qua khó khăn, nhất định con yêu sẽ về.
Cuối cùng, gia đình mình cũng xin phép gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến Bệnh viện chuyên khoa Nam Học và Hiếm muộn Việt Bỉ đã giúp đỡ gia đình mình trên con đường tìm con.
Cảm ơn các y bác sĩ Bệnh viện đã thăm khám nhiệt tình, tư vấn, đồng hành, động viên vợ chồng chúng mình, đặc biệt, xin gửi lời cảm ơn đến bác sĩ Ngô Hà người trực tiếp theo dõi và chuyển phôi.
Mong rằng bệnh viện ngày càng phát triển, tạo nhiều điều kiện và các chương trình hơn nữa cho những cặp vợ chồng hiếm muộn có cơ hội sớm tìm được con yêu trong hành trình tìm con.
———-
Bài dự thi gia đình Bé Đàm Nhật Dương
Con Bố Đàm Mạnh Luy
Mẹ Trương Thị Hoa Liễu
Quê quán: Thanh Trì, Hà Nội
- CÁC CÁCH VỆ SINH ĐƠN GIẢN ĐỂ “CẬU NHỎ” KHỎE MẠNH
- LÀM CHA MẸ Ở TUỔI U60 SAU HƠN 3 THẬP KỶ ĐỢI CHỜ
- BÀI DỰ THI EM BÉ VIỆT – BỈ LẦN THỨ 6: IVF VIỆT BỈ – VIẾT NÊN GIẤC MƠ HẠNH PHÚC
- BÀI DỰ THI EM BÉ VIỆT – BỈ LẦN THỨ 6: HÀNH TRÌNH 8 NĂM TÌM CON – VÀ CÁI KẾT ĐẸP HƠN CẢ GIẤC MƠ
- BỆNH VIỆN VIỆT – BỈ THAM DỰ HỘI NGHỊ QUỐC TẾ VỀ HỖ TRỢ SINH SẢN LẦN THỨ 41 DO ESHRE TỔ CHỨC TẠI PHÁP