Chào con yêu!!!
Bé Bắp của bố Hải và mẹ Mỹ ❤️
Bố và mẹ đều là người khuyết tật. Bố mẹ bén duyên với nhau từ nhóm khuyết tật tỉnh Hà Tĩnh và đã nên duyên vợ chồng. Bố mẹ đã có một đám cưới ấm cúng với sự chúc phúc, cảm thông và chia sẻ của người thân, bạn bè và mọi người. Bố mẹ biết ơn vì điều đó.
Cũng như bao cặp vợ chồng khác, bố mẹ cũng khát khao có con, có tiếng cười con trẻ và bố mẹ quyết định đi làm thụ tinh trong ống nghiệm (IVF).
Hành trình tìm con bắt đầu…
Sau nhiều lời giới thiệu từ các cặp vợ chồng khuyết tật đã tìm con thành công, bố mẹ quyết định chọn và đặt niềm tin tại Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ, địa chỉ 23 Nguyễn Văn Trỗi, Phương Liệt, Thanh Xuân, Hà Nội.
Cảm nhận đầu tiên khi bước chân vào bệnh viện thật lạ lẫm, bỡ ngỡ, nhưng được sự giúp đỡ, hướng dẫn tận tình, động viên của các y bác sĩ, bố mẹ càng thêm vững tin vào quyết định này. Bố mẹ rất vui vì cả quá trình thăm khám, làm xét nghiệm chuyên sâu và lấy tinh trùng đều thuận lợi và suôn sẻ.
Cuối năm 2021, mẹ chọc hút được 14 quả trứng và nuôi được 5 bé phôi (3 phôi ngày 5 và 2 phôi ngày 6).
Mẹ về quê ăn Tết vui vẻ và chuẩn bị tinh thần để đi đón con yêu về nhà. Mẹ và bố rất háo hức và mong chờ con đến với bố mẹ.
Chặng đường đầy thử thách
Mẹ đã chuyển phôi 4 lần. Lần 1: Sinh hóa. Lần 2: Không beta. Lần 3: Không beta. Những lần thất vọng ấy như những nhát dao cứa sâu vào tim mẹ.
Mẹ chết lặng giữa phòng khám bệnh viện, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Đêm về, mẹ nằm một mình, khóc ướt gối, những nỗi buồn, nỗi đau dồn nén không thể chia sẻ cùng ai. Nhưng khi bên bố, mẹ lại cố gắng gượng cười, tỏ ra thật mạnh mẽ để tiếp thêm sức mạnh cho bố, để bố không phải lo lắng. Dẫu vậy, trong lòng mẹ, từng nhịp đập đều mang theo nỗi đau thầm kín và niềm hy vọng chưa bao giờ tắt – một niềm tin rằng một ngày nào đó, phép màu sẽ đến với mẹ và gia đình.
Còn lại một phôi cuối cùng – bé phôi ngày 6, loại 3, là kết tinh của bao hy vọng, bao giấc mơ mà bố mẹ gửi gắm suốt quãng thời gian dài đầy thử thách. Bố sợ mẹ không còn đủ sức để tiếp tục bước trên hành trình gian nan này, sợ mẹ mệt mỏi và tổn thương thêm lần nữa nên nhẹ nhàng khuyên mẹ hãy dừng lại, đừng chuyển phôi nữa.
Mẹ biết bố thương mẹ đến nhường nào, nhưng mẹ cũng cảm nhận được trong lòng bố vẫn dấy lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ bé, âm thầm cháy lên từ tình yêu và khát khao được làm cha làm mẹ trọn vẹn. Dù biết rằng kết quả lần này rất mong manh, dù con đường trước mắt còn đầy những khó khăn chưa thể đoán trước, mẹ vẫn quyết tâm bước tiếp, bởi mẹ tin rằng: “Phép màu chỉ đến với những trái tim không ngừng hy vọng và không bao giờ từ bỏ.”
Trong khoảnh khắc ấy, mẹ thấy mình không đơn độc. Bố mẹ bên nhau, cùng nhau giữ lấy ngọn lửa niềm tin, cùng nhau mơ về ngày được ôm ấp con trong vòng tay, ngày mà mọi gian nan sẽ hóa thành những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa. Và chính tình yêu ấy đã trở thành sức mạnh để mẹ kiên cường hơn bao giờ hết, để bước tiếp, cho dù phía trước là bất cứ điều gì.

Tháng 6 năm 2024, mẹ quyết định ra bệnh viện chuyển phôi cuối cùng – bé phôi quý giá đã được giữ lạnh trong hộp trữ đông bao tháng ngày. Mẹ không muốn để bé phôi ấy phải nằm mãi trong vô vọng, không được trao cho cơ hội được lớn lên trong bụng mẹ. Dù kết quả có ra sao, mẹ cũng sẵn sàng đón nhận, bởi mẹ biết rằng mình đã cố gắng hết sức – không điều gì có thể hối tiếc.
Mẹ không dám hy vọng nhiều, bởi trong lòng mẹ còn sợ hãi thất vọng sẽ lại chồng chất lên những nỗi đau trước đó. Nỗi lo ấy khiến mẹ đắn đo, nhưng đồng thời cũng tạo nên sức mạnh để mẹ chấp nhận mọi kết quả với sự bình thản và can đảm.
Ngày chuyển phôi, mẹ một mình đến bệnh viện. Mẹ không muốn ai đi cùng, không muốn ai hỏi han. Mẹ lặng lẽ bước vào cánh cửa đó, âm thầm mang trong lòng một niềm tin mong manh, một khát khao cháy bỏng và những giấc mơ chưa trọn vẹn. Mẹ biết, đây không chỉ là một thủ thuật y tế, mà còn là một bước ngoặt lớn trong hành trình của cả gia đình – hành trình đi tìm con yêu.
Dù kết quả ra sao, hành trình này đã dạy mẹ một điều quý giá nhất: đó là sức mạnh của tình yêu và sự kiên trì không bao giờ tắt trong trái tim của những người làm cha mẹ. Mỗi bước đi, mỗi giây phút chờ đợi, dù ngập tràn bao khó khăn và nước mắt, cũng đều là minh chứng cho một niềm tin vững vàng – rằng phép màu sẽ đến khi ta không từ bỏ.
Mẹ biết rằng hành trình phía trước còn dài, nhưng mẹ không còn đơn độc. Bố luôn ở bên, cùng mẹ bước qua mọi thử thách. Và Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ, nơi đã thắp sáng hy vọng, vẫn là ngọn đèn dẫn đường cho những gia đình như mẹ – những người đang viết nên câu chuyện của tình yêu, sự dũng cảm và những kỳ tích.
Con ơi, dù thế nào đi nữa, con đã là điều tuyệt vời nhất mà bố mẹ từng mong đợi. Và bố mẹ sẽ luôn yêu thương, chờ đợi và bảo vệ con bằng cả trái tim mình.
Niềm vui vỡ òa
Ngày 7/6/2024, mẹ được chuyển phôi. Nhìn chiếc phôi bé xinh được đặt vào tử cung của mẹ, mẹ thầm thủ thỉ: “Lần này con nhất định phải ở lại với bố mẹ nhé”.
Mẹ quyết định ở lại bệnh viện để theo dõi và chờ kết quả thử beta – hCG.
Tuy ở lại Bệnh viện một mình nhưng mẹ luôn có y đội ngũ bác sĩ và điều dưỡng quan tâm, hỏi han và chăm sóc tận tình. Phòng ở sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi. Mẹ đếm từng ngày, từng giờ… và ngày xét nghiệm beta – hCG đã đến.
Tay mẹ đan chặt vào nhau, mồ hôi ướt đẫm. Mẹ sợ hàng ghế chờ ấy, mẹ sợ câu nói: “Không có beta em ạ” từ bác sĩ… Và kết quả là: “Beta 240 em nhé.” Mẹ không tin vào tai mình, mẹ không nghe nhầm phải không?

Bé phôi mạnh mẽ của mẹ đã chọn ở lại với bố mẹ. Mẹ lại khóc, nhưng khác với những lần trước, lần này là khóc vì vui.
Mẹ lại mong chờ từng ngày xem con vào tổ an toàn chưa. Khi con vào tổ an toàn rồi lại mong chờ xem con có tim thai chưa. Khoảnh khắc nghe được nhịp tim thai đầu tiên của con thật khó tả. Bố không thể đi cùng mẹ nhưng nếu bố ở đó thì chắc bố mừng vô cùng.
Mẹ ở viện 1 tháng 30 ngày, đến khi thai ổn định mẹ mới về nhà. Mẹ phải tiêm ở bụng suốt 4 tháng đầu của thai kỳ. Mẹ tự tiêm cho mẹ, tiêm đến nỗi tím cả bụng. Những cơn nghén khiến mẹ mệt mỏi… nhưng nhìn con lớn lên từng ngày trong bụng mẹ, mẹ tự nhủ bản thân phải cố gắng, phải kiên cường…
Ngày 9/2/2025, tiểu công chúa của bố mẹ ra đời, nặng 3,5kg. Bé phôi kiên cường của bố mẹ đã chào đời, hạnh phúc trọn vẹn đã đến với bố mẹ. Bố đặt tên cho con là Nguyễn Ngọc MINH CHÂU – viên ngọc quý của gia đình. Được ôm trọn con trong vòng tay, bố mẹ biết hạnh phúc đã trọn vẹn.
Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, hạnh phúc không chỉ là niềm vui, mà còn là sự biết ơn vô hạn dành cho tình yêu, sự kiên trì và những phép màu mà cuộc sống ban tặng. Minh Châu, con chính là mảnh ghép hoàn hảo, là điều kỳ diệu nhất mà bố mẹ từng mong đợi.
Lời nhắn gửi từ bố
Con yêu à!
Bố không mang thai con nhưng bố bảo vệ con từ khi con còn nằm trong bụng mẹ.
Bố không trải qua sinh nở nhưng bố đồng hành, chăm sóc và luôn nỗ lực vì mẹ con mình.
Bố không chăm được con nhiều bằng mẹ nhưng bố luôn ở bên cạnh, cổ vũ, động viên, âm thầm quan tâm, lo lắng cho cuộc sống của mẹ con mình.
Bố hát cho con nghe, trò chuyện với con, thay tã cho con.
Bố yêu con bằng tất cả tấm lòng, dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Nên sau này nhất định các con phải yêu thương bố nhiều hơn nhé.🥰
Qua đây, vợ chồng em cũng xin gửi lời cảm ơn tới tập thể y bác sĩ Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ. Chính sự tận tâm, chuyên nghiệp và lòng nhiệt huyết của các thầy cô đã trở thành chỗ dựa vững chắc, là nguồn động viên to lớn giúp chúng em vượt qua từng khó khăn trong suốt quá trình IVF.
Từ những ngày đầu tiên bước chân vào bệnh viện với bao lo lắng, bỡ ngỡ, cho đến từng lần thăm khám, từng mũi tiêm, từng lần chọc trứng, chuyển phôi, sự quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ và chuyên môn cao của các bác sĩ đã mang lại cho chúng em không chỉ là cơ hội mà còn là niềm tin để tiếp tục hy vọng. Những lời động viên nhẹ nhàng, những ánh mắt thấu hiểu, và sự đồng hành bền bỉ của đội ngũ y bác sĩ đã trở thành nguồn sức mạnh vô giá giúp chúng em kiên trì bước tiếp trên con đường tìm kiếm niềm hạnh phúc làm cha mẹ.
Chúng em biết, không chỉ là một ca điều trị, mà còn là sự gắn kết giữa con người với con người, giữa trái tim và trái tim, nơi mà tình yêu và trách nhiệm luôn được đặt lên hàng đầu. Nhờ có các bác sĩ, các cô chú nhân viên y tế tại Việt – Bỉ, gia đình chúng em mới có được ngày hôm nay – ngày được ôm trọn con yêu trong vòng tay.
Chúng em xin gửi lời tri ân sâu sắc và mong rằng bệnh viện sẽ tiếp tục là điểm tựa, là ngọn đèn soi sáng hy vọng cho nhiều gia đình hiếm muộn khác trên hành trình đầy gian khó nhưng cũng đầy kỳ diệu này.
———-
𝐵𝑎̀𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑖 𝑔𝑖𝑎 đ𝑖̀𝑛ℎ 𝑏𝑒́ 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝑁𝑔𝑜̣𝑐 𝑀𝑖𝑛ℎ 𝐶ℎ𝑎̂𝑢
𝐶𝑜𝑛 𝑏𝑜̂́ 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝑉𝑎̆𝑛 𝐻𝑎̉𝑖 – 𝑀𝑒̣ 𝐿𝑒̂ 𝑇ℎ𝑖̣ 𝑀𝑦̃
𝑄𝑢𝑒̂ 𝑞𝑢𝑎́𝑛: 𝐾𝑦̀ 𝐴𝑛ℎ, 𝐻𝑎̀ 𝑇𝑖̃𝑛ℎ