“Gửi em, chiến binh thứ 5 của mẹ!
Thóc là em bé thứ 5 của mẹ, nhưng là em bé đầu tiên mẹ được nghe tiếng tim em đập. Là em bé đầu tiên mẹ được ôm ấp, hít hà. Là em bé đầu tiên cười với mẹ. Đón được em, quả thật không dễ dàng gì.
Mẹ lấy bố năm 2013, và những năm 2016, 2018, 2020 mẹ đều “được nghỉ thai sản”. Suốt những năm tháng đó, mẹ đã lê la, chầu chực ở các bệnh viện ngoài Hà Nội, để khám xét, tìm nguyên nhân. Mẹ đã từng suýt nữa chấp nhận số phận, làm người đàn bà “điếc”… Nhưng trong tim mẹ, khát khao chưa bao giờ ngừng. Mẹ luôn khao khát có một em bé của riêng mình, một em bé của tình yêu giữa bố và mẹ. Năm 2022, bố mẹ đã vực lại tinh thần, cày cuốc kiếm tiền để tiếp tục hành trình chọc trứng, trữ đông phôi. Rồi em Thóc và một anh/chị của em đến với bố mẹ một cách kỳ diệu và bất ngờ.
Mẹ biết đến sự có mặt của hai em sau lần chuyển phôi đầu tiên. Tâm trạng mẹ ngổn ngang, không biết rõ là mừng hay sợ. Đã ba lần rồi, mẹ bầu bí, nhưng đều phải kết thúc ở tuần thứ 6 trong phòng phẫu thuật vì mẹ bị chẩn đoán chửa ngoài tử cung. Mẹ cũng từng sợ hãi, tuyệt vọng, chông chênh khi nhìn về quá khứ và nghĩ đến tương lai. Nhưng may mắn thay, con đã đến như mặt trời sưởi ấm trái tim mẹ.
Ngay sau khi xác nhận mẹ có thai, cũng là ngày bắt đầu chuỗi ngày tiêm, uống, đặt thuốc. Ngày nào cũng một mũi tiêm vào bụng, ngày ba bữa thuốc uống, hai bữa thuốc đặt, chưa kể thuốc bổ. Quãng thời gian mấy ngày chờ đến ngày đi siêu âm tim thai đằng đẵng như mấy trăm năm. Bước chân lên bàn siêu âm, tim mẹ đập nhanh như trống. Bác sĩ hỏi mẹ có phải bị huyết áp cao hay sao mà tim đập nhanh thế. Mẹ nói vì mẹ sợ. Cũng đúng thôi, vì mẹ và bố cưới nhau 9 năm, ba lần trước, mẹ cũng nằm trên bàn siêu âm, nhưng ba lần không được trọn vẹn. Nên lúc ấy, mẹ hoang mang, căng thẳng hơn bao giờ hết. Bác sĩ an ủi nhiều lần, kêu thả lỏng mới siêu âm được.
Rồi mẹ lặng lẽ quan sát, hình ảnh nhấp nháy nhỏ kia, chắc không phải ảo giác, là trái tim em phải không? Nhưng mẹ không dám hỏi. Dòng đồ thị lên xuống kèm tiếng đập thình thịch từ máy siêu âm lúc bấy giờ, mẹ thề, đó là khoảnh khắc tuyệt vời hơn tất cả, tất cả mọi thứ. Mẹ lúc ấy, giống như tâm hồn bị giam cầm dưới 49 tầng địa ngục bỗng được soi sáng bởi ánh sáng mặt trời. Mẹ òa khóc trong vô thức, trong vui mừng, trong kỳ vọng, đến nỗi không thở nổi, không nhấc nổi chân để đứng lên. Giây phút đó, mẹ đã chờ mong như cả một đời người.
Rồi rất nhanh, cơn nghén ập đến, mẹ gần như không ăn uống được gì, ba tháng ròng rã chỉ ăn cháo trắng, mì trắng. Mẹ sợ tất cả các mùi. Rồi mẹ phải rời xa cái bếp mà mẹ vẫn thích nấu nướng, mày mò món ăn, bánh trái. Mẹ xin nghỉ ở nhà để làm bạn với bố. Nhất là khi con đã lớn hơn trong bụng, em mỗi ngày một lớn dần ra.
Đến tuần thứ 7 – 8, mẹ đi siêu âm, bác sĩ báo một em bé bị tụt tim thai. Mẹ đã khóc khi lại nghe tin dữ. Mẹ đã lên bệnh viện điều trị hơn một tuần để giữ em nhưng không được. Mẹ và bố rất buồn nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua. Rồi đến 39 tuần, mẹ đi đăng ký mổ chủ động và bây giờ bố mẹ, gia đình mình đã được gặp con.
Khoảnh khắc định mệnh khi nghe tiếng con khóc, mẹ cũng khóc theo. Mẹ trút hết những tức tưởi, tủi hờn mà mẹ vẫn cất giấu thật sâu suốt thời gian qua. Bốn lần tiễn anh chị con, mẹ đã không dám khóc, hay ít nhất là không dám khóc trước mặt người khác. Chỉ khóc một mình và khóc trong mơ. Những tháng ngày ấy, đau đớn vô cùng, nhất là khi tự mẹ một mình gặm nhấm.
Giờ mẹ được khóc, một cách quang minh chính đại, khóc không sợ ai nhìn, không sợ ai thương hại hay chê cười. Mẹ khóc vì thấy ánh mặt trời. Mẹ đã đánh đổi tất cả để có con, sau này, cũng vẫn vậy. May mắn góp nhặt cả đời, mẹ nguyện dành cả cho con. Chúc con một đời an nhiên, mạnh khỏe.
Cảm ơn con đã chọn thắp sáng cuộc đời mẹ!
Yêu con vô cùng, con của mẹ.
Mẹ Đặng Thị Tươi
Bố Nguyễn Văn Mười
Con Nguyễn Duy Hưng (18/4/2023)