Hành trình săn Chuột vàng và lời cảm ơn sâu sắc tới Bệnh viện CK Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ
“Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha”
Trong cuộc sống con người có rất nhiều thứ tình cảm thiêng liêng đáng quý,đáng trân trọng.nhưng có lẽ tình cảm đẹp đẽ nhất và không có gì sánh bằng chính là tình phụ tử, tình mẫu tử. Là tình yêu thương, nâng niu, quan tâm, chăm sóc bằng cả tấm lòng cha dành cho con, mẹ dành cho con. Như 1 lẽ tất yếu ai sinh ra trên cõi đời này cũng đều mong có được một gia đình đầy đủ trọn vẹn (Bố – Mẹ – Con). Nhưng có phải ai, ai cũng gặp được may mắn, dễ dàng trong vấn đề con cái và nhất là càng khó khăn hơn với những gia đình mang tên “hiếm muộn” như chúng tôi.nói đến vấn đề này: Trong lòng tôi lại trào dâng một niềm xúc động, phần vì do hoàn cảnh bệnh tật, phần là vì được thấy mình còn may mắn hơn nhiều người khi đã tìm được con yêu trong suốt 6 năm qua, cũng thật cảm ơn ông trời cũng không lấy đi tất cả, bù lại giờ đây khi được làm mẹ ở cái tuổi 34 tôi thấy mình mãn nguyện và hạnh phúc biết bao nhiêu. Thật kì diệu khi được thấy đứa con yêu ngày 1 lớn khôn, khỏe mạnh, thông minh tôi không thể nào quên được công lao to lớn mà cả đội ngũ Y-Bác sĩ Bệnh viện CK Nam học & Hiếm muộn Việt – Bỉ không quản nhọc nhằn, vất vả giúp vợ chồng tôi từ những ngày đầu thăm khám đến khi tôi ôm trọn vẹn được thiên thần trên tay. Cảm ơn các bác sĩ ở viện đã mang đến cho em một “món quà vô giá nhất trên thế gian này”. Thật tươi đẹp biết bao khi cuộc sống này có những “ông bụt, bà tiên” ngày đêm vì những bệnh nhân khiếm khuyết hạnh phúc mà không tiếc công sức: dày công, tận tâm, tận tụy, tận tình cũng với những đôi bàn tay vàng ấy đã tạo ra biết bao mầm xanh hy vọng, biết bao tiếng cười trẻ thơ.
“Việt – Bỉ” nơi hội tụ những nhân tài, những con người “cãi lại mệnh trời”, dành giật, tạo ra những hạt giống con người, gieo vào lòng người 1 niềm tin mãnh liệt (có lòng tin ắt sẽ có tương lai). Qua đây mình xin chia sẻ với mọi người câu chuyện tìm con yêu của chính mình trong 6 năm qua, cũng mong rằng ai đã, đang và sẽ đến với Bệnh viện Việt – Bỉ hãy mang trong mình 1 niềm tin vì chỉ có niềm tin thì mình mới có được thành quả tốt đẹp. Cũng chúc mọi người sớm đón được con yêu như mình bây giờ nhé vì có con vui lắm ạ.
Vợ chồng mình đến với nhau khi đó mình 27 tuổi, cái tuổi để xây dựng gia đình cũng không còn nhỏ nữa, trước khi kết hôn, anh có mắc 1 chứng bệnh khá nguy hiểm cho vấn đề sinh sản đó là bệnh quai bị, bệnh này 1 khi đã biến chứng sẽ chạy xuống tinh hoàn và làm giảm khả năng sinh tinh của đàn ông và nhất là khó có con tự nhiên được. Mình cũng biết và cũng luôn chăm sóc, động viên anh, mấy năm đầu về sống chung với nhau cuộc sống cứ thế trôi đi 1 cách lặng lẽ. Nhưng 1 năm, 2 năm, 3 năm trôi qua cuộc sống chỉ có 2 vợ chồng nên càng tẻ nhạt. Mình tủi thân hơn vì mình là đàn bà, mà “đàn bà không con như bồ hòn không rễ” trong khi đó xung quanh nhìn thấy cuộc sống của mọi người con cái đầy đủ, chúng nó cười, khóc, đùa nghịch thật đáng yêu biết bao. Mình dần như cảm thấy lạc lõng, đơn điệu trong chính ngôi nhà mình. Nên mình sống khép kín và nhiều tâm sự hơn, những lúc 1 mình nước mắt cứ tuôn rơi vì tủi cho bản thân không được làm mẹ, không được hưởng trọn vẹn cái gọi là “hạnh phúc gia đình” cũng chính vì vậy mà mình càng quyết tâm tìm hiểu, theo dõi những bệnh viện lớn chuyên khoa về hiếm muộn để chữa trị và tìm con yêu. Như 1 sự tình cờ, và cũng thật may mắn khi mình có vô tình lướt qua fanpage của Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ có chương trình thăm khám vô sinh miễn phí. Không thể chần chừ thêm 1 giây phút nào mình đã đăng kí và rồi mình bắt đầu cuộc hành trình săn CHUỘT VÀNG.
Đầu tháng 5/2019, lần đầu tiên mình đến với Bệnh viện Việt – Bỉ, hồi hộp lo lắng rất nhiều nhưng không sự thật quá khác so với mình tưởng tượng. Trong viện sạch sẽ, sáng bóng mà đội ngũ nhân viên quá ư nhiệt tình, cởi mở, mình vui và yên tâm thăm khám, cả quá trình thăm khám của mình khá suôn sẻ. Sau đến là chồng mình, anh đã từng đi khám ở 1 vài nơi có tiếng trên thủ đô nhưng khám xong họ đều không để lại chút hy vọng nào. Nên chồng mình đến đây cũng trong tâm thế nặng nề, lúc kiểm tra xong chồng mình, bác sĩ Hà Ngọc Mạnh – PGĐ Bệnh viện, kiêm trưởng khoa Nam học có bảo sẽ làm thủ thuật cho chồng (làm phương pháp Microtese) để tìm tinh trùng rồi làm IVF (thụ tinh trong ống nghiệm). Bác sĩ Mạnh động viên vợ chồng mình hãy yên tâm vì những người mang biến chứng quai bị khi mổ bằng phương pháp Microtese sẽ tìm được tinh trùng trong mô tinh hoàn và có được đứa con “chính chủ”. Từ đó phần nào giúp vợ chồng mình yên tâm và càng tin tưởng vào các bác sĩ ở viện. Cũng nhờ có niềm tin ấy mà đến nay mình cảm thấy vô cùng khâm phục họ, đã giỏi chuyên môn lại tâm lý với bệnh nhân (TÀI – ĐỨC vẹn toàn), khám xong mọi thủ tục cơ bản vợ chồng mình bắt đầu làm hồ sơ để thực hiện quá trình IVF.
Ngày 20/7/2019, mình bắt đầu lên viện tiêm kích trứng, thú thật mà nói mình là đứa sợ tiêm vô cùng thế nhưng được chị Hạnh điều dưỡng bệnh viện tiêm cho bao nhiêu mũi mà cũng chẳng cảm thấy đau tẹo nào, (người đâu mà tâm lý thế khi tiêm lại còn nói chuyện cho mình vui để mình quên đi cái đau). Thế rồi đến ngày mình chọc trứng, còn chồng mình làm thủ thuật Microtese. Hai vợ chồng mình đều đau, nhưng lại vui, vui vì hôm đó chồng mình mổ xong bác sĩ Mạnh có bảo với chồng mình có khá nhiều tinh trùng, thật may mắn, dù sao đây cũng là 1 tin vui lớn. Cũng không dám chắc có kết quả không nhưng cũng phần nào giúp 2 vợ chồng mình cân bằng được sự lo lắng vốn từ lâu đã “ngự trị” ở trong lòng cố không nói ra nhưng ai cũng đều hiểu. Vài ngày sau đó khi tạo được phôi vợ chồng mình lên nghe báo phôi, chúng mình có vỏn vẹn 2 phôi (1 khá và1 trung bình). Bác sĩ Luyện Thị Ngọc Dung có động viên với 2 phôi đó % có hy vọng, nhưng mình biết mà, mình tin ở sự kì vọng đó dù không quá lớn nhưng cũng muốn đánh cược số phận 1 lần, để rồi khi chuyển phôi mình cũng cố tỏ ra không lo lắng… Nhưng trong lòng bồn chồn vì lần đặt này nếu không được có nghĩa là vợ chồng mình trắng tay .nhiều phôi thì còn cơ hội,mà ít phôi như mình thì thật hi hữu.
Trong 10 ngày chờ đợi, mình như có 1 linh cảm, mình hay nằm “chiêm bao” về sự xuất hiện của 1 đứa bé, không phải mình quá duy tâm nhưng có lẽ con người có giác quan thứ 6, hình như đâu đó mình đã cảm nhận được mầm sống trong lòng. Sự chờ đợi đó cũng đến ngày được trả lời ,mình hồi hộp,cảm xúc đan xen khi nghĩ đến kết quả beta.mình xuống tầng 2 để nghe kết quả vừa vào cửa mình gặp em Đào – điều dưỡng của viện, em ấy cười tươi chúc mừng mình. Khi ấy, mình đã thấy nao nao trong lòng trong tâm mình háo hức, vui sướng tột độ. Ngày hôm đó gặp bác sĩ Dung, bác sĩ Ngô Thu Hà báo cho mình kết quả beta là 130,45 – mình đã có em bé. Lúc đó mình sướng và hạnh phúc như “phát điên”. Lần đầu tiên ở cái tuổi 32 có được đứa con mà vui không thể khóc được, lúc đó mình chỉ muốn hét thật to cho mọi người thấy được sự vui sướng của bản thân. Chồng mình cũng thế đúng là “đồng vợ, đồng chồng tát biển đông cũng cạn”. Cho nên qua câu chuyện của mình em muốn gửi tới mọi người 1 thông điệp là dù bệnh là do vợ hay do chồng hay do cả 2 cũng đừng nên nản trí, mà cùng nhau cố gắng vượt qua vì cuộc sống đâu có dễ dàng khi giữa muôn vạn người mới tìm thấy nhau để nên duyên vợ chồng cùng nhau chia sẻ, gắn bó. Mọi kiên trì sẽ được đền đáp xứng đáng và những người chồng nếu ai có từng mắc bệnh quai bị hãy cứ yên tâm. Đừng vô vọng hãy cứ lạc quan tin vào khoa học, vào các bác sĩ của Bệnh viện Việt Bỉ rồi con yêu sẽ về bên mọi người. Bước ngoặt lớn nhất làm thay đổi của cuộc đời em chính là con yêu, tên con là “BÙI PHÚC ĐẠT”, nay con vừa tròn 19 tháng tuổi. Mình không còn gì mong muốn hơn ngoài việc mong con luôn mạnh khỏe, sống hạnh phúc trong vòng tay của bố mẹ. Lớn lên sẽ làm người có ích cho xã hội, mong muốn sau này con học giỏi, ngoan ngoãn đỗ đạt, thành tài thi vào trường y để cứu giúp mọi người, noi theo tấm gương y đức, tiếp thêm sức mạnh cho cuộc sống này.
Bố mẹ muốn nói với con “yêu con ngàn vạn lần”. Sau bao nhiêu năm tìm kiếm con yêu dù có vất vả, khó khăn nhưng những gì đã trải qua cho ta thêm yêu đời, yêu người và nỗ lực trong cuộc sống hôm nay, trước đây ta chỉ sống cho bản thân, cho bố mẹ nay ta sống vì hạnh phúc của con yêu mình sinh ra nữa. Tạo hóa luôn công bằng, sẽ bù đắp tất cả những thiếu xót của con người, sau cùng em xin lần nữa cảm ơn sự hy sinh, cống hiến hết mình của đội ngũ y, bác sĩ của Bệnh viện chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ (Địa chỉ: 23 Nguyễn Văn Trỗi_Thanh Xuân _Hà Nội). Nhờ có các anh, chị mà chúng em tìm được “trái ngọt” như ngày nay
Kính chúc các y – bác sĩ và các anh chị ở viện có sức khỏe dồi dào, gia đình hạnh phúc, viên mãn, gặt hái nhiều thành công trong công việc lẫn cuộc sống vì “lương y như từ mẫu”, bác sĩ – nghề cao quý trong những nghề cao quý.đáng trân trọng vô cùng.
Chúc các gia đình hiếm muộn của Việt _Bỉ sẽ sớm đón được con yêu. Vì trẻ con thích lắm các mẹ ạ. Như những thiên thần đáng yêu hãy cố gắng,cố gắng thật nhiều rồi sẽ tốt đẹp thôi ạ. Như vợ chồng mình đấy khó khăn cũng đã vượt qua rồi ạ. Cũng mong dịch bệnh qua nhanh để nhà nhà hạnh phúc, người người sống trong bình yên. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe em tâm sự ạ.
Hải Dương, ngày 14.11.2021.
Bài dự thi của bé Bùi Phúc Đạt – con bố Bùi Mạnh Hoàn và mẹ Trần Thị Xoa .