Con xin chào các bác, các cô, các chú ạ!
Con là Nguyễn Lê Nguyên Bảo, con sinh ngày 05/05/2023, con của mẹ Nguyễn Thị Hồng Nhung và bố Nguyễn Đức Toàn. Quê con ở Vĩnh Bảo, Hải Phòng. Con rất vui khi được tham gia cuộc thi “Mẹ bầu và em bé Việt Bỉ” lần thứ 5. Con rất mong cả nhà dõi theo và ủng hộ câu chuyện của gia đình con ạ!
Vậy là từ một em bé phôi nhỏ xíu, giờ con đã biết mè nheo, khóc nhè mỗi khi bị mẹ mắng. Hơn một năm trôi qua nhưng cảm giác của mẹ vẫn như ngày đầu đón con đến với thế giới này. Bây giờ mẹ sẽ kể con nghe hành trình con đến với mẹ như thế nào và ai là người đã giúp bố mẹ thực hiện nguyện vọng và ước mơ đó nhé!
7 năm trời không dài cũng chẳng ngắn nhưng đủ khiến mẹ mệt mỏi và mất kiên nhẫn. 7 năm, mẹ không đếm nổi bao nhiêu đêm ngồi khóc một mình, có bao nhiêu sự yếu đuối, khổ tâm, bất lực. Mỗi lần nghe người này có bầu, người kia có tin vui, lòng mẹ thắt lại, tủi thân vô cùng… Bố mẹ kết hôn năm 2016. Sau 5 năm trời tìm đủ mọi cách, đi khắp nơi tìm thầy giỏi, thuốc tốt mà vẫn không có kết quả, bố mẹ quyết định tìm đến bác sĩ để can thiệp. Năm 2021, bố mẹ biết đến Bệnh viện Chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ qua chương trình “Cam kết vàng”. Ban đầu mẹ lựa chọn bệnh viện vì nghĩ nếu không thành công thì ít ra cũng được hoàn lại một chút kinh phí, coi như cũng được an ủi phần nào. Sau này mẹ mới biết, cuộc gặp gỡ này chính là cơ duyên. Bố mẹ gác lại mọi dự định và công việc, bắt đầu hành trình tìm con.
Tháng 4 năm 2021, lần đầu tiên đặt chân đến bệnh viện, mẹ vẫn còn e ngại nhiều lắm. Không biết mình sẽ phải đi đâu, làm những gì, trong lòng cứ thấp thỏm, lo âu… Nhưng tất cả những điều đó đều biến mất sau khi mẹ mở cửa bước vào. Từ khâu tiếp đón đến hướng dẫn làm thủ tục đều rất chuyên nghiệp, nhiệt tình, chu đáo. Sau khi thăm khám xong, kết quả là mẹ bị đa nang còn bố tinh trùng dị dạng khá nhiều (99%), khả năng mang thai tự nhiên gần như bằng không. Nghe xong kết quả mà tâm trạng mẹ trùng xuống, chưa bao giờ mẹ thấy tiêu cực như lúc đó. Thấu hiểu, đồng cảm với nỗi lòng của bệnh nhân, bác sĩ Dung đã khích lệ tinh thần bố mẹ rất nhiều, tư vấn cho bố mẹ những phương pháp mang thai tốt nhất. Và rồi mẹ đã mạnh dạn chọn làm IVF. Hành trình tìm em bé bắt đầu từ đây.
Sau 2 tháng chờ đợi cuối cùng mẹ cũng được kích trứng. Mẹ nhớ như in những ngày đi tiêm, bác Hạnh điều dưỡng động viên an ủi mẹ rất nhiều. Nhờ đó mà tinh thần mẹ lạc quan, bớt lo âu căng thẳng và tự tin rằng mình nhất định sẽ thành công. Ngày nhận kết quả phôi, mẹ vui đến khó tả. Bác sĩ báo được 11 phôi, tất cả đều tốt và khỏe mạnh. Mẹ thấy mình thật may mắn khi gặp được các bác sĩ “mát tay”, vừa có chuyên môn giỏi lại có tâm với nghề. Và rồi ngày chuyển phôi cũng đến. Quá trình chuyển phôi diễn ra nhanh lắm, chỉ độ mươi phút là mẹ và em bé được gặp nhau rồi. Chuyển phôi xong, bác dặn dò mẹ đủ thứ và không quên chúc mẹ may mắn nữa. Những ngày sau chuyển phôi là những ngày dài như cả thế kỷ. Mẹ đếm từng ngày chờ thử que, chờ được nhìn thấy 2 vạch dù chỉ mờ thôi cũng được. Ngày thứ 7 sau chuyển phôi, cả đêm không ngủ được, sáng sớm mẹ nóng lòng đem que ra thử. 2 vạch mờ rồi này… mẹ có em bé rồi… Mẹ ôm chầm lấy bố khóc như một đứa trẻ. Lần đầu tiên sau 5 năm dài đằng đẵng, mẹ được nhìn thấy 2 vạch, là 2 vạch hiện ra rõ ràng ngay trước mặt mình chứ không phải chỉ là tưởng tượng của mẹ trước đó nữa. Rồi sợ kết quả không đúng, đến ngày 10 sau chuyển phôi, mẹ bắt bố chở đến viện kiểm tra beta. Dù biết trước kết quả nhưng cả bố và mẹ đều vô cùng hồi hộp. Sau 1 giờ chờ đợi, bác sĩ gọi mẹ vào phòng thông báo kết quả beta, chắc chắn rồi nhé. Bác chúc mừng và dặn dò mẹ uống thuốc theo đơn.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, sau một lần mẹ lên cơn sốt cao, em bé đã bỏ mẹ mà đi, cứ nhẹ nhàng như thế, chẳng báo trước điều gì… Mẹ đau đớn, dằn vặt, tự trách chăm lo bản thân không tốt để ảnh hưởng đến em bé. Mẹ làm sao có đủ can đảm và dũng khí để bước tiếp đây…
Tháng 8/2022, sau khi nghỉ ngơi và vực dậy tinh thần, mẹ lại tiếp tục chặng đường tìm em bé của mẹ lần nữa. Như lần trước, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ cho đến ngày chuyển phôi. Lần này là bác Dung chuyển phôi cho mẹ. Bác kê đơn thuốc cho mẹ uống, dặn dò mẹ kỹ càng. Mẹ không lo không đậu, mà mẹ lo đậu rồi làm cách nào để giữ được em, mẹ lo sợ như lần trước. Đến tuần thứ 7, mẹ bất ngờ bị ra máu rất nhiều. Mẹ khóc trên vai bố, vẫn lại tự trách mình dù mẹ đã rất cẩn thận từng bước đi, từng hành động. Mẹ vừa hoang mang, vừa cầu cứu bác Dung. Bác trấn an tinh thần cho mẹ, chỉ bảo mẹ nên làm thế nào rồi kê thuốc tiêm, thuốc uống cho mẹ nữa. Kỳ diệu thay, em bé của mẹ không sao. Khi sóng gió này chưa qua thì khó khăn khác lại tới. Những tháng ngày sau đó mẹ nghén rất nặng, không ăn uống nổi thứ gì đến nỗi chảy máu dạ dày, ròng rã 4 tháng trời như thế. Cứ nghĩ có lẽ ông trời thử thách mẹ con mình vậy đủ rồi, nhưng không…
Đến tuần 31, mẹ phát hiện mình bị thủy đậu thể bội nhiễm. Sau 2 ngày sốt cao không thấy hạ, mẹ phải nhập viện cấp cứu ngay trong đêm. 7 ngày nằm viện là 7 ngày mẹ sống trong sợ hãi, thấp thỏm lo âu. Mẹ phải truyền hơn 20 chai kháng sinh, cả người chi chít mụn, đau không gì tả nổi, cả người sưng phù. Lúc nào gặp bác sĩ mẹ đều hỏi có ảnh hưởng gì đến em bé không. Có lẽ em của mẹ khó chịu lắm nhưng vẫn kiên cường cùng mẹ chiến đấu. Ngày thứ 8, bác sĩ thông báo mẹ được xuất viện, và có dặn mẹ qua bệnh viện phụ sản để kiểm tra lại. Không phụ sự lo lắng của ông bà nội ngoại và mọi người trong gia đình, em bé của bố mẹ vẫn bình an và khỏe mạnh. Mẹ cảm ơn ông trời đã thương xót cho hai mẹ con mình!
Ngày 05/05/2023, đúng tròn 9 tháng chàng trai của mẹ chào đời trong niềm vui và hạnh phúc của tất cả mọi người. Mẹ cảm ơn con đã ở lại với mẹ, cảm ơn con đã bù đắp cho mẹ tất cả những tổn thương, đau đớn, tủi hờn suốt thời gian qua. Cảm ơn con đã mỉm cười với mẹ! Chặng đường mẹ con mình đi qua có lẽ sẽ gian nan, vất vả hơn rất nhiều nếu như không có bố – người đàn ông luôn âm thầm lặng lẽ chăm lo chu đáo từng miếng ăn, giấc ngủ cho hai mẹ con. Cảm ơn ông bà nội, ngoại đã giúp đỡ, động viên, đồng hành cùng gia đình con trong suốt chặng đường vừa qua. Cảm ơn mọi người
Các mom ạ, gặp nhau ở đây chắc hẳn là cùng chung hoàn cảnh hiếm muộn và cũng đã khổ tâm rất nhiều. Nhưng dù thế nào em vẫn tin ông trời không phụ người có tâm, chỉ cần mình có khao khát, vũ trụ sẽ giúp mình một tay. Đến với Việt Bỉ với em chính là cơ duyên, vì trong vô vàn những bệnh viện chữa hiếm muộn thì bằng một thế lực nào đó em vẫn chọn Việt Bỉ để gửi gắm niềm tin. Em mong rằng những gia đình hiếm muộn đều gặp may mắn như em, dù thế nào cũng không được từ bỏ ước mơ làm cha, làm mẹ, được bế trên tay thiên thần nhỏ của riêng mình.
Trên đây là câu chuyện cũng như trải nghiệm của gia đình em trên hành trình đón bé yêu cùng bệnh viện. Em hy vọng với những gì em chia sẻ sẽ giúp mọi người có tinh thần lạc quan hơn, truyền năng lượng và cảm hứng tích cực đến những gia đình đang hiếm muộn giống như em. Nếu còn đang loay hoay đi tìm bác sĩ giỏi, tâm huyết với nghề, phân vân giữa vô vàn sự lựa chọn thì em nghĩ Bệnh viện Chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ (địa chỉ: 23 Nguyễn Văn Trỗi, phường Phương Liệt, quận Thanh Xuân, Hà Nội) là một nơi xứng đáng để gửi gắm niềm tin lắm ạ.
Qua đây em cũng gửi lời cảm ơn và biết ơn sâu sắc tới Bệnh viện Chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Việt – Bỉ, những bác sĩ đã trực tiếp chọc trứng, chuyển phôi và theo dõi thai kỳ cho vợ chồng em, cảm ơn chị Hạnh, chị Mai và các chị điều dưỡng đã giúp đỡ nhiệt tình quan tâm chăm sóc trong suốt quá trình em điều trị tại bệnh viện. Chúc mọi người luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công để mang “lộc” con đến với hàng ngàn gia đình trên khắp mọi miền Tổ quốc. Chúc cho những gia đình vô sinh, hiếm muộn luôn giữ vững tinh thần lạc quan, tích cực, vượt qua mọi khó khăn thử thách trên con đường tìm em bé của mình. Chúc cho mọi người sớm có tin vui.
Cuối cùng xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian lắng nghe câu chuyện của em.
( Bài dư thi của gia đình chị Nguyễn Thị Hồng Nhung – anh Nguyễn Đức Toàn, quê quán Hải Phòng)