LÁ THƯ THỨ 11, CÚ SỐC HIV HẰN IN.

Trang chủ Thư viện LÁ THƯ THỨ 11, CÚ SỐC HIV HẰN IN.

Gửi các con!
Suốt hành trình mang bầu mẹ luôn cầu nguyện 2 em bé của mẹ mạnh khỏe đủ ngày đủ tháng ra với ba mẹ. Rồi những suy nghĩ như: Khi con sinh ra sẽ được kề da với mẹ, được chính tay ba cắt dây rốn. Ôi, nghĩ đến thôi cũng thấy tuyệt vời làm sao. Nhưng không, các con muốn biết thế giới bên ngoài đẹp đẽ ra sao nên đã vội vàng cất tiếng khóc lúc mới 33w. Và những điều mẹ nghĩ thì chỉ là nghĩ thôi…


Mẹ nhớ như in hôm đó là ngày đi khám định kỳ như bao ngày khác. Mẹ mong ngóng nhìn thấy các con để rồi lại về nhà và viết tiếp lá thư gửi đến các con. Nhưng mẹ đâu được về, lần khám 1, bác sĩ nói có 2 phương án: Một là chủ động mổ, hai là chờ vỡ ối… Mẹ nằm trên bàn siêu âm mà như sét đánh ngang tai, vì mẹ đã chuẩn bị tâm thế sinh con đâu, phải hỏi đi hỏi lại bác sĩ cái nào tốt cho con vì các con mới 33w mà. Bác sĩ trấn an mẹ bảo 33w các con cũng không phải nằm lồng kính đâu. Nhưng trong lòng mẹ đầy lo lắng và hoang mang. Rồi bác sĩ bảo mẹ ra ngoài đi làm các xét nghiệm và suy nghĩ thêm. Làm các xét nghiệm xong và ngồi chờ kết quả mẹ bắt đầu đau bụng hơn, mẹ tự dưng bật khóc giữa phòng, bởi vì mẹ có linh cảm không tốt. Ba hỏi làm sao, mẹ chỉ lắc đầu rồi lên phòng chạy monitor thì có quá nhiều cơn gò. Trở lại phòng siêu âm, bác sĩ nói bây giờ phương án tốt nhất là mổ chủ động, bởi tình trạng xấu hơn trước rồi. “Vậy là mẹ chẳng có sự lựa chọn nào tốt hơn cho các con ư? 33w, các con còn bé xíu mà, phổi của các con vẫn cần thời gian hoàn thiện nốt mà, liệu có ổn không?” Mẹ chẳng thể nào bình tĩnh được, bao nhiêu câu hỏi về sức khỏe của các con cứ bủa vây lấy mẹ. Mẹ không thể cầm nổi máy gọi điện cho bà ngoại, bởi cứ nghĩ tới việc chuẩn bị sinh con mẹ lại ứa nước mắt – nước mắt của sự lo lắng chứ không giống các bà mẹ khác là nước mắt của sự hạnh phúc. Ba con thật bình tĩnh đã phân tích cho mẹ, an ủi và luôn nắm lấy bàn tay mẹ nên mẹ cũng đã bình tĩnh hơn, lau sạch khóe mắt, hít 1 hơi thật sâu rồi nở 1 nụ cười thật vui để đón chào con yêu.
Bác sĩ hẹn 14h chiều khám lại cho mẹ. Nhưng 13h y tá đã gọi cả ba và mẹ vào khám. Bước vào phòng, bác sĩ hỏi:
– Đợt trước cháu làm IVF ở đâu? Có đáng tin cậy không?.
-Cháu làm ở Bệnh viện Việt Bỉ, thiết bị máy móc, đội ngũ bác sĩ tốt ạ. Nhưng làm sao ạ?
-Cô phải thông báo cho cháu điều này. Kết quả xét nghiệm máu của cháu dương tính với HIV.

Cô nói gì vậy? Làm sao cháu có thể bị HIV được chứ. Có sự nhầm lẫn gì ở đây không ạ? (ba và mẹ nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra)
Cô cũng không tin và đã yêu cầu chạy máy 3 lần. Đều cho ra kết quả như vậy.
(Ôi, sốc quá, chuẩn bị sinh con mẹ đã thấy lo rồi mà giờ đây nghe được tin mẹ xét nghiệm bị HIV, các con sẽ ra sao, hình hài nhỏ bé ấy chưa được sinh ra rất có khả năng bị lây nhiễm từ mẹ). Mẹ đã khóc rất to và ôm bụng trong phòng khám khiến bác sĩ, ba và cô y tá phải cuống lên vì sợ mẹ kích động sẽ sinh non luôn. Bác sĩ trấn an mẹ và nói: “Cô sẽ nhờ bên Bệnh viện huyết học xét nghiệm lại cho cháu. Cháu hãy bình tĩnh, để không ảnh hưởng tới em bé. Và chồng cháu sẽ mang mẫu máu đến đó nhé“.
Đi ra cánh cửa phòng khám để lấy lại máu, đôi chân của mẹ dường như không thể bước nổi. Ba đã phải dìu mẹ từng bước. Cánh cửa mở ra, mẹ thấy bao nhiêu ánh mắt của nhân viên y tế đang nhìn mẹ. Ánh mắt thương cảm hay sợ hãi thì mẹ cũng chẳng quan tâm, điều mẹ quan tâm nhất bây giờ là các con. Lấy máu xong, ba đưa mẹ tới ngồi 1 cái ghế và nói: “Hãy ở yên đây, chờ ba, mọi chuyện sẽ tốt đẹp“. Ba đi, mẹ ở lại cùng các con, mẹ nhắm mắt, đặt tay lên bụng cầu nguyện, mong đó không phải là sự thật, và các con sẽ khỏe mạnh bên ba mẹ.
Ba liên tục gọi về hỏi xem 3 mẹ con ổn không?. Mẹ gạt nước mắt, và cố gắng nói giọng ổn để ba yên tâm đi. Ba nói tới nơi sẽ gọi lại. Một lát sau ba phải quay về vì ở viện huyết học không chấp nhận ống máu này. Ba sẽ mang ống của viện huyết học về để lấy lại máu. Đi đi lại lại mất nhiều thời gian mà sắp hết giờ làm việc nên chưa thể có kết quả ngay. Ba đã gọi điện lại cho bác sĩ Dung ở Bệnh viện Việt Bỉ để check lại kết quả xét nghiệm lần trước. Bác sĩ Dung cũng đã khẳng định kết quả ở viện hoàn toàn chính xác. Ôm bờ vai của mẹ ba nói chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây, ngày mai trời sẽ lại sáng thôi. Bác sĩ từ trong phòng bước ra thông báo, chuẩn bị mổ nhé 3 mẹ con. Thế là mẹ sinh con ra trong tâm thế đầy lo lắng như vậy đó.
Nằm trên bàn mổ mẹ nghe loáng thoáng bác sĩ nói, 2 em bé của mẹ bây giờ sẽ được chuyển vào phòng sơ sinh nằm lồng kính nhé. Rồi mẹ lịm dần đi.
Lúc sau tỉnh dậy, anh điều dưỡng vào nói: “Hai em bé đang phải thở oxy nhờ máy hỗ trợ, hiện đang chờ kết quả của bệnh viện huyết học, để đảm bảo sức khỏe cho 2 bé, bác sĩ có chỉ định tiêm thuốc giúp phần nào sức khỏe của em bé chống chọi lại với bệnh, chị có đồng ý tiêm không?.”. Tự nhiên lúc đó, mẹ gắt lên, em không bị nhiễm, chắc chắn như vậy, em không đồng ý tiêm thuốc cho con. (Cũng may là lúc đó mẹ mạnh mẽ không đồng ý tiêm cho con 😊).
Rồi sau 1 giấc ngủ mê man vừa đau, vừa mệt, mẹ tỉnh dậy. Ba đã ngồi cạnh bên giường và thông báo có 2 tin vui: Một là con đã tự thở không cần máy hỗ trợ, các con thật mạnh mẽ; Hai là kết quả xét nghiệm máu âm tính với HIV. Ôi! bây giờ nước mắt của hạnh phúc mới thật sự xuất hiện con ạ!


Sau 2 tuần các con nằm lồng kính thì chúng ta đã được da kề da, má kề má với nhau đó. Con ạ, thiên chức làm mẹ ai cũng mong ước, mẹ cũng không ngoại lệ. Vậy là mọi cố gắng của ba, mẹ cùng các cô chú ở Bệnh viện chuyên khoa Nam học & Hiếm muộn Việt Bỉ đã được đền đáp rồi. Một lần nữa mẹ muốn cảm ơn đội ngũ y bác sĩ Bệnh viện đã mang 2 con đến bên ba mẹ.
Mẹ biết 2 con mạnh mẽ ngay từ lúc sinh ra ý, bây giờ cứ tiếp tục mạnh mẽ như vậy nha.
Chúc các con sinh nhật vui vẻ 🎂
Love u. ❤

Chia sẻ bài viết
  •  
  •  
  •  
  •  
  •